Tất cả mọi người bị những lời này làm chấn động, Đồ Tô đang yên lặng nhớ lại những chuyện xảy ra gần đây, giống như một chuỗi hạt, một đám xâu lại với nhau. Đột nhiên, một cái ý niệm xuất hiện ở trong đầu nàng, nàng trong lòng mơ hồ hiểu được người này là ai. (QA: Mọi người đoán là ai?^^)
Chỉ là, nàng hiện tại không thể nói ra, càng không thể làm cho Lâm thị cùng Quan Mao biết. Suy nghĩ trong chốc lát, nàng chỉ có thể cùng một mình Quan Văn thương lượng.
Đồ Tô ngoài miệng an ủi mọi người, trong lòng lại đang âm thầm tính toán, nàng tranh thủ thời gian rảnh rỗi đi trên đường, đem Quan Văn gọi vào một bên, đem chuyện đã xảy ra với mình ở trong rừng cây mấy tháng trước cùng với phỏng đoán khi nhìn thấy bức họa nói đại khái một lần.
Quan Văn yên lặng nghe xong, suy tư sau một lúc lâu, chậm rãi nói: “Chúng ta nghĩ giống nhau, ta cũng thấy người này vô cùng có khả năng là phạm nhân trên bức họa kia. Chẳng qua, theo ta thấy, người này đối với chúng ta cũng không có ác ý, nếu không hắn sẽ không giúp đỡ trừng phạt. Hắn sở dĩ trốn được ở nơi này của chúng ta, khả năng cùng quán này có liên quan…” Hai người hiểu ra gật gật đầu.
Hai người đang nói chuyện, Quan Mao vào được, hắn lớn giọng reo lên: “Hai người các ngươi đang thì thầm cái gì đấy?”
Quan Văn chớp chớp mắt nói: “Đang nói chuyện ma quỷ kia.”
Quan Mao cũng không nghĩ nhiều, chỉ thấy hắn cau mày thở dài: “Ta mới mặc kệ hắn là người hay quỷ, ta thế nào cũng phải bắt được hắn.”
Đồ Tô lấy cớ đem Quan Mao đi làm việc. Sau đó, hai người đem tiền thính hậu viện xem lại một lần cũng không tìm ra một chút dấu vết nào để lại, hai người trong lòng âm thầm buồn bực, đành phải tạm thời buông không đề cập tới.
Qua một ngày, bọn họ lại nghe nói Lý Tiến cùng Lai Phúc kia trở về lại bị dọa một hồi, hai người càng phát ra điên điên khùng khùng, cả ngày nói mê sảng. Lúc này hàng xóm láng giềng vỗ tay một cái tỏ ý vui mừng, hóa ra Lý Tiến này ỷ vào trên tay tỷ phu nhà mình có mấy đồng tiền, cả ngày không làm chính sự, khi nam bá nữ (khi: khi dễ, ức hiếp; bá: ác bá, bá chiếm), trộm đạo, tuy rằng không đến nỗi đại ác, nhưng là tiểu ác không ngừng, làm cho người ta hận nghiến răng ngứa. Lai Phúc kia cùng hắn là cá mè một lứa, tự nhiên cũng không tốt hơn chỗ nào đi. Vợ Hà chưởng quầy Lí thị nhìn đệ đệ duy nhất biến thành bộ dáng này, không khỏi khóc lóc nỉ non, còn phát ra hận ý muốn tìm Quan gia đến tính toán sổ sách, bị Hà chưởng quầy cứng rắn ngăn cản. Này thực không phải Hà chưởng quầy tâm biến thiện lương, mà là hắn bị Lý Tiến này vừa xảy ra chuyện dọa, sợ ngày nào đó đến phiên mình.
Qua nửa tháng, liền đến mười bốn tháng bảy, đây là tiết quỷ truyền thống, đến một ngày này, người bình thường đều đi đốt tiền vàng mã tế bái người thân dưới âm phủ một chút. Lâm thị mang theo bốn nữ nhân, ở giao lộ Thực phố, đốt tiền vàng mã tế bái bà bà cùng trượng phu. Lâm thị nghĩ cuộc sống về sau của mình, nhịn không được khóc hu hu. Vài cái nữ nhân khác cũng đi theo cùng nhau khóc lên. Đồ Tô không tiện làm đặc thù, vì thế cũng xoa ánh mắt đi theo gào khóc vài tiếng, miệng lẩm bẩm: “Bà nội ruột của cháu a, bà về sau đừng đến xem cháu, nếu baf thật sự không yên lòng thì đem những người nhẫn tâm tính kế người Quan gia kia hung hăng sửa trị một phen…” Người rảnh rỗi vây xem nên cạnh nhịn không được chắt lưỡi, tâm nói, còn có cầu tổ tông như vậy sao. Lập tức, những lời này của Đồ Tô tựa như có cánh lớn vậy, bay tới khắp trấn đều có.
Cuối cùng, Lâm thị được hai con trai đỡ, hồng con mắt đi về nhà.
Ai ngờ, còn chưa tới cửa nhà từ rất xa đã thấy cửa tiệm ăn Quan gia bị vây quanh bởi một đám người. Đồ Tô nghĩ đến lại xảy ra cái vấn đề gì, dưới chân giống như có gió chạy vội tới, ba cái hai cái tách đám người ra lớn tiếng hỏi: “Đều chen lấn ở chỗ này làm gì đấy?”
Nàng vừa chen vào đã thấy, hóa ra là một nam tử tuổi còn trẻ nằm trên đất, người này mặc áo dài màu xanh rách nát, giày vải trên chân cũng bị thủng ra một lỗ, lộ ra hai móng chân. (QA: Các nàng lại đoán xem là ai nha! ^^)
Mọi người đều nghị luận.
“Là cảm nắng.”
“Đúng vậy, thật đáng thương, gầy như vậy.”
Lâm thị đỏ hồng mắt đi tới, vội vàng phân phó hai con trai đem người nâng vào đại sảnh, Tang Lạc đi bưng nước lại đây cho người này uống vào một ngụm to, Quan Văn nâng đầu người này lên, giúp đỡ hắn uống non nửa chén nước, người nọ chậm rãi tỉnh dậy. Hắn không nói hai lời, đoạt bát trong tay Tang Lạc tới, ừng ực ừng ực giống như trâu uống vào.
Uống xong nước rồi, con ngươi người nọ có chút dại ra ở trên người đám người Lâm thị vòng vo chuyển, tiến lên cúi xuống bái lạy: “Cháu trai Tô Trung Thần bái kiến cô.” Lâm thị bị cái cúi đầu này của hắn làm hồ đồ, chần chờ hỏi: “Nhà mẹ đẻ ta họ Lâm, nhà chồng họ Quan, tiểu ca có phải nghĩ sai rồi không?”
Tô Trung Thần chấn động nói: “Họ Lâm? Chẳng lẽ không phải họ Tô sao?”
“Tiệm ăn này trước kia thật đúng là Tô gia, bất quá hiện tại chuyển cho chúng ta.”
“Vậy Tứ gia gia, cô bọn họ…” Tô Trung Thần ngây ra như phỗng sửng sốt ở đằng kia.
Hàng xóm vây xem thất chủy bát thiệt (bảy miệng tám lưỡi) nói cho hắn tình hình Tô gia. Tô Trung Thần vừa nghe nhất thời lên tiếng khóc lớn. Vừa khóc vừa nói, hóa ra hắn là con của con lớn nhất của đường ca Tô lão đầu. Nguyên quán phủ Tuyền Châu, khi hơn mười tuổi phụ thân theo thuyền rời bến, cũng không nghĩ rằng gặp phải cơn lốc biển, trải qua cửu tử nhất sinh mới về đến quê nhà. Không nghĩ tới thân tộc trong nhà đã điêu linh hầu như không còn, sau lại lại trằn trọc nghe nói có một đường thúc ở phụ cận thành Trường An, liền quyết định đi đến tìm kiếm. Ai ngờ, còn chưa đi đã nhiễm bệnh qua đời, chỉ để lại Tô Trung Thần. Tô Trung Thần được người cha đã mất ủy thác, bán gia sản ít ỏi đến tìm kiếm một nhà Tứ gia gia…
Tô Trung Thần khóc thê lương, vẻ mặt chân thành tha thiết đáng thương. Lâm thị thấy hắn đáng thương vội vàng khuyên, người chung quanh cũng cùng nhau khuyên. Đồ Tô đứng ở trong đám người, yên lặng đánh giá người này, cảm giác việc này có kỳ quái. Người này bộ dáng ước chừng mười bảy mười tám tuổi, dáng người gầy yếu, tướng mạo thường thường, là cái loại bộ dạng ném vào trong rừng người thì tìm không ra được, chỉ có đôi mắt kia nhiều ít có chút xuất sắc (nếu con ngươi kia không quá dại ra).
Nói đâu đâu trong chốc lát, Lâm thị lại mệnh Quan Mao bưng đồ ăn đi ra, Tô Trung Thần này giống như quỷ đói nửa tháng chưa ăn cơm vậy, lang thôn hổ yết ăn. Thừa dịp khi hắn ăn cơm, mấy người tới phòng bếp phía sau rất nhanh thương lượng đối sách một chút.
“Vậy phải làm sao bây giờ?” Lâm thị mở miệng hỏi.
“Còn có thể làm sao bây giờ, cơm nước xong để cho hắn chạy lấy người, chúng ta cùng Tô gia lại không quan hệ.” Đồ Tô thuận miệng nói.
“Bây giờ nương nói làm sao thì làm thế ấy.” Quan Mao luôn luôn không thích động não.
Quan Văn im lặng trầm tư không nói, Đồ Tô lôi kéo hắn nhỏ giọng nói: “Này cảm thấy người này không thích hợp, quá khéo. Trăm ngàn đừng để nương đem hắn lưu lại.”
Quan Văn cười cười: “Ta biết.”
Khi bọn họ đi ra, Tô Trung Thần đã ăn xong cơm rồi, Đồ Tô chú ý tới bát
so kia với chó liếm còn sạch sẽ hơn, trong lòng một trận không được tự nhiên. Nàng xoay người vào phòng bếp bới mấy tô cơm, thêm hai mươi đồng tiền, đem thả vào trong bát kia, nói: “Tuy rằng nhà ta thực đáng thương ngươi, nhưng là cũng không có biện pháp, ngươi vẫn là đi nương nhờ họ hàng đi. Bát này cũng cho ngươi.” Tô Trung Thần nhìn chằm chằm Đồ Tô trong chốc lát, vẻ mặt ủy khuất nói: “Tạ ơn cô nương, những thứ này vẫn xin thu hồi đi, Tô mỗ tuy rằng không xu dính túi, nhưng tốt xấu cũng là người đọc sách, thà chết không ăn của ăn xin.”
Đồ Tô lạnh lạnh nói tiếp: “Ngươi mới vừa rồi đã muốn ăn.”
Một câu đem cổ họng Tô Trung Thần chặn lại nói không nên lời, khuôn mặt trướng đỏ bừng. Lâm thị có chút băn khoăn, vội vàng lại đây giải vây.
Tô Trung Thần vừa thấy Lâm thị tiến lên lại bái lạy: “Tiểu sinh thực cảm tạ phu nhân ra tay cứu giúp, nếu có cơ hội, tiểu sinh xin báo đáp thỏa đáng, tiểu sinh xin cáo từ.” Đồ Tô nghe hắn mỗi câu đều tiểu sinh, không khỏi cảm thấy buồn cười.
Tô Trung Thần đang muốn nâng bước, Tang Lạc luôn luôn ở bên cạnh quan sát đã lâu mở miệng nói: “Tô công tử, ngươi có thể có thân thích khác?”
Tô Trung Thần dừng lại cước bộ, vẻ mặt bi thương lắc đầu: “Tô gia ta luôn luôn cửa yếu phúc bạc, chỉ có một nhà Tứ gia gia là thân thích, không nghĩ hắn cũng đi.” Nói xong hốc mắt ửng đỏ.
“Vậy Tô công tử có tính toán gì không?”
Tô Trung Thần do dự trong chốc lát, vẻ mặt xấu hổ nói: “Tiểu sinh chuẩn bị trước tìm một cửa tiệm làm trướng phòng (người ghi chép, tính toán giống như kế toán vậy), về sau, về sau lại làm tính toán khác.”
“Ngươi biết chữ?” Tang Lạc nhịn không được đề cao giọng hỏi.
“Đó là đương nhiên.” Tô Trung Thần rất ngạo nghễ ưỡn ngực, sau đó đem túi rách trên lưng lấy xuống, từ bên trong lấy ra một quyển bị lật nát 《 tứ thư 》, ánh mắt Quan Văn không khỏi sáng ngời.
Tô Trung Thần đánh giá người một nhà Quan gia, cuối cùng hướng về Lâm thị chắp tay hỏi: “Xin hỏi đại nương nơi này cần trướng phòng không?”
Đồ Tô vội vàng nói tiếp: “Vốn nhỏ sinh ý làm sao cần dùng tới trướng phòng!”
“Tiểu sinh nhìn cả nhà đại nương có chút thân thiết, tự nhận chỉ còn một thân một mình lo lắng không nhà sống qua ngày, cho nên đại nương quản ăn cho tiểu sinh là được, không cần tiền công…”Tang Lạc sau khi nghe được một câu “Không cần tiền công” nhất thời hai mắt tỏa ánh sáng. Nàng đánh giá thần sắc tỷ tỷ, đang muốn mở miệng để cầu tình cho thư sinh này. Lại nghe được Đồ Tô nhanh chóng nói tiếp: “Công tử đại tài, năm đó chắc chắn đỗ tú tài, bổn điếm vốn nhỏ lợi mỏng, thật sự nuôi không nổi, mong rằng công tử tìm nhà khác tốt hơn.” Tô Trung Thần vẻ mặt ảm đạm, rất nhanh, hắn lại cố ý thẳng thắt lưng, đối với Lâm thị thi lễ, sau đó cáo từ rời đi.
Lâm thị có chút tiếc nuối, xoay người nói với Đồ Tô: “Ta xem hắn không giống người xấu, con đứa nhỏ này sao lại đề phòng người ta như vậy?”
Đồ Tô nghiêm mặt nói: “Nương, con không phải phòng hắn, thật sự là không thích hợp, nay con cùng muội muội đều lớn, không dưng gọi đến một người tiểu nhị tuổi còn trẻ, hàng xóm láng giềng nhìn lại sẽ nói nhảm.”
Quan Mao vẻ mặt khó hiểu nói: “Đại muội, muội năm trước còn đem nam hài tử nhà người ta ấn trên mặt đất đánh, cũng không có nghe muội nói để ý thanh danh, như thế nào hiện tại lại chú ý điều này?”
Đồ Tô liếc trắng mắt: “Ta năm nay trưởng thành, biết nặng nhẹ.”
“Trưởng thành a –” Quan Mao vẻ mặt buồn bực, hắn như thế nào không cảm thấy?
Đoạn nhạc đệm này qua đi, Đồ Tô cho là về sau cứ kết thúc như vậy. Ai biết, liên tục vài ngày, thực khách trong điếm nghị luận toàn là tin tức về Tô Trung Thần.
Có người nói hắn nơi nơi đi tìm việc. Người ta vừa thấy hắn là một thư sinh, vai không thể gánh tay không thể khiêng, tự nhiên không chịu dùng hắn. Tất cả rơi vào đường cùng, hắn đành phải ở trên đường bày hàng bán chút tranh chữ. Trấn trên này người biết chữ không nhiều lắm, có tiền nhàn rỗi tình nguyện đi mua cái bánh nướng ăn, ai chịu mua tranh chữ học đòi văn vẻ này. Sinh ý của Tô Trung Thần tự nhiên vắng vẻ. Chỉ là, hắn có khi kiêm giúp người khác viết thư, miễn cưỡng có thể ăn lửng dạ.
Có khi lúc Đồ Tô ra ngoài, cũng sẽ nhìn thấy Tô Trung Thần kia trừng một đôi mắt cá nhỏ, mờ mịt bất đắc dĩ nhìn đám người qua lại. Tranh chữ kia bày ở đằng kia mấy ngày chưa động, bị mặt trời phơi nắng đến độ đổi màu sắc.
Đồ Tô có lòng quan tâm sinh ý của hắn, liền tiến lên nói: “Ai, ngươi vẽ cho ta xem một bức họa.” Tô Trung Thần giương mắt nhìn nhìn Đồ Tô, trả lời một tiếng, thuần thục mài mực vận dụng ngòi bút, xoát xoát một chút vẽ ra.
Đồ Tô tiếp nhận vừa xem, mặt trên rõ ràng là một mẫu dạ xoa hung thần ác sát. Nàng không khỏi cả giận nói: “Người mặt trên này là ta?”
Tô Trung Thần vẻ mặt ngạo nghễ đáp: “Hình thần đều đủ (hình dáng thần thái đầy đủ), chẳng lẽ Quan cô nương không hài lòng?”
Đồ Tô vò một chút đem bức họa ném tới trước mặt hắn, hừ lạnh một tiếng: “Đầy đủ cái đầu ngươi, vẽ thành như vậy, có người tới cửa mới là lạ.” Nói xong, để xuống hai văn tiền đồng, nhấc chân chạy lấy người.
“Ai, bức họa…”
“Không cần!” Đồ Tô tức giận đáp.
Tô Trung Thần lẩm bẩm: “Không cần cũng tốt, bày ra trước mặt, để cho người khác bình luận rốt cuộc giống hay không giống.”
Đồ Tô nghe nói như thế, tức giận đến trừng mắt hung ác nhìn hắn một cái, quay đầu đem bức họa chộp lấy đoạt lại đây.
Có khi, sinh ý của Tô Trung Thần được nhiều, cũng sẽ đến tiệm ăn Quan gia ăn bữa cơm uống chén rượu nhỏ.
Hắn gọi lên một đĩa đậu nành, một bình rượu gạo, tự rót tự uống non nửa ngày, Lâm thị thấy hắn đáng thương thì đem đồ ăn trong điếm ăn không hết cho hắn thêm chút, khi Quan Văn rảnh rỗi cũng sẽ cùng hắn cùng nhau bàn luận vài câu thi văn gì đó. Người này hoàn toàn là bộ dáng con mọt sách, nói chuyện thi thư văn vẻ, rung đùi đắc ý, đạo lý rõ ràng.
Đồ Tô vốn cảm thấy người này lai lịch không rõ, nhìn bộ dáng này của hắn, quả thật giống thư sinh gặp rủi ro, người ở cùng hắn cũng không liên lụy, lại nhìn diện mạo hình dung kia, cùng phạm nhân trên bức họa cũng không giống. Nàng không khỏi thầm nghĩ: mình có phải rất nghi thần nghi quỷ rồi không.