“Nương –” Dương thị nhanh chóng kêu một tiếng.
“Ta vừa rồi đi ngang qua chỗ này, nhìn cửa viện không có khóa, mới tiến đến xem, kết quả hai cô nàng này cứng rắn nói ta trộm trứng gà nhà bọn họ.” Dương thị vừa thấy bà bà vào đến, vội vàng đem vẻ mặt hung hãn thu hồi, vẻ mặt ủy khuất tố khổ cáo trạng.
“Hừ, ngươi trộm hay không tự mình hiểu rõ.” Tang Lạc lạnh lùng nói, ánh mắt hèn mọn nhìn Dương thị.
Lúc này, ngoài cửa viện cũng đứng tốp năm tốp ba hương thân, không ngừng hướng trong viện thăm dò.
Cao thị một đôi mắt sắc bén nhìn trên người tỷ muội Quan gia quét một vòng, lại nhìn thoáng qua Dương thị phục thấp làm nhỏ (hạ mình làm người dưới), thản nhiên nói: “Ta cho là chuyện gì to tát đâu, loại chuyện ba cây hạch đào hai cây táo nhỏ nhặt này cũng muốn ầm ĩ thành như vậy sao? Trưởng bối không giống trưởng bối, tiểu bối cũng không có bộ dáng của tiểu bối.” Quan Đồ Tô âm thầm đánh giá bà nội tặng kèm này, lời này vừa nghe thì là mỗi người đều bị đánh năm mươi cái, kì thực là đang thiên vị Dương thị. Kia ý tứ là ăn trộm trứng gà là một chuyện nhỏ, vốn là không nên để ý.
Quan Đồ Tô đang nghĩ làm thế nào mới có thể đem trong bông nói có kim, thời cơ thực tốt đâm cho lão yêu bà này một chút, một bên Tang Lạc lập tức liền không vui, nàng cưỡng chế cơn tức nói: “Bà nội, ngài biết nhà chúng ta nghèo, cha ta không ở nhà, trong nhà bao nhiêu người, mấy ngày hôm trước tỷ của ta lại bị bệnh, tiền bốc thuốc cũng không có. Trứng gà này là nương cứng rắn cắn răng tiết kiệm cho tỷ ta bổ thân mình. Cái này ở nhà người khác giá trị không là cái gì, trộm thì trộm. Vì mặt mũi thân thích, cũng sẽ nhịn. Nhưng ở nhà chúng ta có thể không giống với…”
“Tang Lạc, ngươi lại dám cùng trưởng bối nói chuyện hả? Nương ngươi vẫn dạy ngươi như vậy?” Cao thị ánh mắt giống dao nhỏ quét đến, một bộ khí thế không giận tự uy.
“Bà nội, Tang Lạc còn nhỏ, ngài đừng cùng nàng chấp nhặt, ta xem việc này coi như xong, cái gọi là việc xấu trong nhà không thể mang ra ngoài, nháo lớn cũng không dễ nhìn, ngươi xem xem bên ngoài hương thân càng ngày càng nhiều…” Đồ Tô suy nghĩ trong chốc lát cân nhắc từng câu từng chữ nói. Nàng hiểu được tại cổ đại chết tiệt này, chữ “Hiếu” ép lên đầu người, trưởng bối cho dù là hỗn đản, cũng không thể cứng rắn được. Lại tiếp tục ầm ĩ nữa khẳng định cũng là muội muội chịu thiệt.
Cao thị liếc mắt một cái đánh giá Quan Đồ Tô, trong mắt hiện lên một tia khó hiểu. Trong lòng thầm nghĩ: cháu gái lớn này hôm nay làm sao đột nhiên lại đổi tính? Nếu là bình thường đã sớm cùng mình ầm ĩ. Quan Đồ Tô thản nhiên cùng nàng liếc nhau, lại làm bộ như thực kính cẩn cúi đầu nghe theo. Không có biện pháp, mình bây giờ còn tìm hiểu tình huống chưa rõ, trước cúi mình vài ngày rồi nói sau. Cao thị cũng hiểu rõ tính tình Tam tức phụ của mình, hơn nữa mình lại là cái bà nội kế, ầm ĩ quá gay gắt đối với thanh danh của bà cũng không tốt. Nghĩ rõ ràng theo bậc thang này đi xuống dưới quên đi.
“Thôi được, việc này cứ như vậy coi như xong. Nương Bằng Phi theo ta trở về đi.” Cao thị ra vẻ uy nghiêm xoay người, không nhanh không chậm hướng ra ngoài đi. Dương thị tuy rằng không cam lòng cũng không dám nói cái gì. Nàng quay đầu hung hăng liếc mắt khoét tỷ muội Đồ Tô một cái. Tang Lạc dùng môi mắng: “Kẻ trộm! Người đàn bà chanh chua!” Dương thị trong mắt lệ quang chợt lóe, sau đó dậm chân một cái lắc lắc thắt lưng như cái thùng nước đi ra.
Người muốn xem náo nhiệt vẫn còn chưa tán đi hết. Tỷ muội hai người khóa cửa viện, ôm rổ lên vào núi đi lấy rau dại.
Lúc này đang giữa thời kì giáp hạt, trong thôn người nghèo lại nhiều, rau dại ở gần cơ hồ đều bị lấy hết, các nàng chỉ đành phải đi xa chút đi lấy. Đồ Tô không nhớ rõ đường, đành phải nhắm mắt theo đuôi đi theo phía sau Tang Lạc.
Bất quá, nàng ngày bé cũng là lớn lên ở trong thôn, đối với phần lớn rau dại vẫn là biết rõ. Cây tể thái, bồ công anh, rau đuôi chó vân vân, nhiều vô số cũng hái được không ít. Quan Đồ Tô một bên làm việc một bên cùng Tang Lạc nói chuyện phiếm.
“Tang Lạc, còn không có tin tức của cha sao?” Quan Đồ Tô thật cẩn thận hỏi. “Cha” ở nhà bọn họ sắp thành một từ cấm kỵ.
Tang Lạc vẻ mặt ảm đạm lắc đầu: “Không có. Vài năm trước còn có người nói ở thành Trường An thấy cha, sau lại nghe nói hắn đi theo người Hồ đi Tây Vực vội buôn bán. Lại sau nữa thì không thấy có tin tức của hắn.”
Quan Đồ Tô âm thầm thở dài, người cha này cũng không chịu trách nhiệm, vừa đi chính là bảy tám năm. Nương nàng Lâm thị mang theo bốn hài tử sống phải chịu bao nhiêu gian khó a. Ai…
Hai người vừa nói chuyện vừa lấy rau dại, leo qua một ngọn núi nhỏ, đã đến trong rừng cây phía sau núi.
Nơi này rau dại so với vừa rồi nhiều hơn, trong cái giỏ nhỏ của hai người càng ngày càng đầy. Quan Đồ Tô lấy tay nhấn xuống một chút, nhấc chân tiếp tục hướng bên trong đi đến.
“Tỷ, tỷ đừng hướng bên trong đi nữa, nguy hiểm. Chúng ta bình thường cũng không leo qua ngọn núi này đâu.”
“Nga –” Quan Đồ Tô buông rổ nhìn xem bốn phía xung quanh, cách đó không xa là núi cao rừng rậm cao ngất uốn lượn. Núi kia cao tới trong mây, mây mù lượn lờ trên núi. Nàng biết hoàn cảnh cổ đại không bị phá hư, dã thú khổng lồ vẫn là rất nhiều, nàng vẫn là đừng mạo hiểm đi.
“Di, muội xem, tòa nhà gỗ nhỏ kia thật dễ nhìn.” Quan Đồ Tô hưng phấn chỉ chỉ căn nhà bên dòng suối nhỏ trên ngọn núi cách đó không xa. Phòng ở kia dựa vào rừng rậm, trước sau phòng ốc là nước chảy róc rách, hoa dại khắp nơi. Cảnh sắc đẹp không sao tả xiết.
Tang Lạc thương hại liếc mắt nhìn tỷ tỷ một cái, nhẹ giọng nói: “Đó là nhà Quan Ngũ thúc, chúng ta ngày bé thường xuyên đến chơi, sau lại không tới.” Quan Đồ Tô lại một lần nữa nghe được tên Quan Ngũ thúc. Nàng nhớ tới gà trong sân nhà mình cùng vẻ mặt phức tạp của mẫu thân Lâm thị. Trong lòng nghi ngờ càng đậm.
“Tang Lạc, Quan Ngũ thúc rốt cuộc cùng chúng ta là cái quan hệ gì?”
Nàng không hỏi còn tốt, vừa hỏi trên mặt Tang Lạc lại hiện ra một tia oán giận: “Ngũ thúc là đường ca bà con xa của cha, không ít lần giúp chúng ta làm việc. Nhưng là về sau, cha mẹ thê tử của Ngũ thúc qua đời, người trong thôn liền đồn đãi nói hắn khắc cha mẹ khắc thê. Bởi vì hắn cùng chúng ta đi lại gần, lại đồn đãi hắn cùng nương…” Quan Đồ Tô trong lòng sáng tỏ, tự nhiên là đồn đãi hắn cùng Lâm thị làm việc xấu.
“Về sau, Ngũ thúc đã đem đất trong thôn bán, một mình một người chuyển đến ngọn núi, dựa vào săn thú sống qua ngày. Cũng không tiếp tục cùng chúng ta lui tới.” Quan Đồ Tô im lặng gật đầu, trong lúc nhất thời cũng không biết nói cái gì cho phải.
Hai người đợi rổ đựng đầy thì bắt đầu đi về.
Chưa đi xa, trước mặt đã đụng phải một người hán tử trung niên dáng người khôi ngô, trên mặt lại mang một đạo vết sẹo, ba người đều sửng sốt một chút.
“Ngũ thúc.” Tang Lạc thanh thuý kêu, Đồ Tô há miệng thở dốc cũng theo Tang Lạc chào một tiếng.
Quan Hậu Tề nhìn Đồ Tô, giơ giơ
lên khóe miệng, muốn lộ ra một chút tươi cười. Nhưng có thể bởi vì không hay cười, nên tươi cười của hắn thực cứng ngắc thậm chí có chút dọa người.
“Đồ Tô, thân mình cháu tốt chưa?”
“Đã muốn tốt lắm.”
Quan Hậu Tề này hiển nhiên thực không biết nói chuyện, ba người hàn huyên vài câu, đã không lời nào để nói. Tang Lạc đành phải lên tiếng cáo từ.
Quan Hậu Tề mang theo rổ đem các nàng đưa đến đầu thôn phía sau núi nhỏ, thì dừng chân lại, trước khi đi lại dặn dò nói: “Ngọn núi dã thú nhiều, không yên ổn, các cháu cẩn thận chút. Nếu có chuyện gì khó xử, chờ ta bán con mồi cùng da lông cho nhà cháu mượn là được.” Đồ Tô tự nhiên lại khách sáo một phen.
Hai người sau khi trở về, Đồ Tô dưới sự gợi ý của Tang Lạc bắt đầu làm cơm trưa, cũng không có gì tốt để làm, chẳng qua chỉ là nấu vài cái bánh bột ngô trộn với cao lương và rau dại, cộng thêm một nồi canh loãng. Được rồi, nàng thừa nhận ăn như vậy thực bảo vệ môi trường, nhưng là không chịu nổi mỗi ngày ăn như vậy a.
Tang Lạc đi đưa cơm cho Lâm thị và hai người ca ca. Quan Đồ Tô thừa dịp trong nhà không có người, bắt đầu lục tung, chung quanh tuần tra một vòng, nhìn xem có cái gì có thể để nàng làm chút mua bán nhỏ gì đó không. Kết quả rất rõ ràng — trong nhà nghèo ngay cả chuột cũng không đến. Không được, nàng cần suy nghĩ cải thiện cuộc sống một chút.
Buổi chiều, hai tỷ muội cho gà ăn, thu thập vườn rau nhỏ, nhổ cỏ, đi ra ngoài kiểm tra củi lửa, dù sao là một khắc cũng không nhàn rỗi. Quan Đồ Tô một bên làm việc lại nghĩ kế hoạch phát tài của mình. Rốt cuộc làm cái gì đây? Làm túi lưới, không biết; thiết kế trang phục, dẫn dắt cổ đại mới, vẫn là không biết; làm vốn ban đầu của nàng đi, ủ rượu? Nhưng là trong nhà ngay cả lương thực cũng không có. Quan Đồ Tô gấp đến độ trực tiếp nắm tóc.
Tang Lạc lo lắng hỏi: “Tỷ, tỷ như thế nào luôn vò đầu vậy, có phải có con rận hay không?”
Quan Đồ Tô trừng mắt: “Muội mới có con rận, cả nhà muội đều có con rận!”
Tang Lạc vẻ mặt buồn bực: “Cả nhà ta cũng không bao gồm tỷ sao?” Quan Đồ Tô tức giận nhe răng không thèm nhắc lại.
Khi trời tối, Lâm thị mang theo hai con trai trở về. Đồ Tô nhìn bọn họ mệt ngay cả nói cũng không muốn nói, vội vàng bưng lên nước ấm để cho ba người rửa mặt rửa tay, tiếp theo lại đem cơm đã làm tốt bưng đi ra.
Cơm chiều so với cơm trưa phong phú hơn, một chậu lớn chim trĩ hầm nấm món chính vẫn là rau dại bánh bột ngô.
Lâm thị nhìn thoáng qua, dùng ngữ khí trách cứ nói: “Ai cho con đều hầm lên? Đó là giữ lại cho con bổ thân mình, con lần trước mất máu quá nhiều, phải rất lâu mới có thể bù lại được.”
“Không có việc gì, nương, con hiện tại thấy tuyệt không choáng váng.” Quan Đồ Tô vội vàng nói tiếp. Nàng đã muốn hỏi rõ, tiền nhiệm khối thân thể này, tính cách mạnh mẽ, vài ngày trước vì tiểu tử cùng thôn Quan Đại Ngưu châm ngòi cùng một cái tiểu bá vương trấn trên phát sinh xung đột, hai người đánh nhau. Kết quả là lưỡng bại câu thương, Quan Đồ Tô là chảy một lượng lớn máu mũi, tiểu bá vương kia còn lại là trên đầu thủng cái lỗ. Vì song phương đều bị thương, cho nên nhà ai cũng không bồi thường tiền. Này đó đều là nàng thông qua Quan Mao Quan Văn nói chuyện lại thêm từ Tang lạc tổng kết ra được, Tang Lạc bị người nhà nhắc nhở vốn không chịu nói — sợ nàng đi trả thù người ta.
Lâm thị lại nhìn thoáng qua Đại nữ nhi, mệt mỏi mà bất đắc dĩ nói: “Mấy ngày hôm trước con bệnh ta nhịn chưa nói con, hiện tại tốt lắm, có lời ta vẫn cần phải nói. Con năm nay cũng mười hai, tiếp qua vài năm cũng có thể nghị hôn, cần phải chú ý thanh danh một chút. Nói không, về sau sẽ khó làm.”
Lâm thị lời nói chưa dứt, Đại ca Quan Mao đã buồn bực hờn dỗi tiếp lời: “Nương, nương cũng đừng quá gò bó Đồ Tô, dù sao thanh danh của nàng đã sớm truyền ra ngoài, lại làm thế nào cũng đã chậm. Đợi đến tuổi thành thân chúng ta liền chuyển nhà. Đến lúc đó lại giả vờ giả vịt cũng không muộn, hắc hắc.” Quan Mao thực vì chủ ý của mình mà đắc ý, sau đó nhìn đệ đệ Quan Văn hỏi: “Nhị đệ, đệ nói có đúng không?”
Không nghĩ tới Quan Văn thế nhưng đồng ý gật đầu: “Đúng vậy, nương, dù sao thanh danh của Đại muội đã muốn truyền ra ngoài, nương cũng đừng bắt buộc nàng. Còn nữa, nương cũng biết nhà chúng ta ở trong thôn sống không tốt, mấy người chúng ta nếu không mạnh mẽ một chút, sớm đã bị người bắt nạt chết. Về phần chuyện về sau để về sau rồi hãy nói.”
Lâm thị trừng mắt phẫn nộ quát: “Câm miệng hết cho ta! Có ai làm ca ca như các ngươi sao? Các ngươi có biết thanh danh đối với nữ nhân quan trọng như thế nào không?”
Quan Đồ Tô còn thật sự nghe ba người nương tranh luận, buồn bực trầm tư, tạm thời không phát biểu ý kiến. Trải qua vài ngày hỏi thăm biết được, nàng đối với thời đại này cũng nhiều ít biết một chút. Triều đại này kêu Nam Tấn, không khí giống với thời Đường của Trung Quốc, đối với trói buộc nữ tính cũng không phải nhiều lắm. Khi nàng biết được những điều này, không khỏi âm thầm may mắn. May mắn không phải cái loại vương triều phong kiến biến thái như Minh Thanh kia, nếu không với tính tình của nàng, nói không chừng sẽ khởi nghĩa vũ trang. Lúc nàng xem tiểu thuyết mỗi khi nhìn đến nữ nhân xuyên qua này so với nữ nhân cổ đại còn giữ quy củ hơn thì âm thầm bội phục những người đó, nàng lúc là người ở hiện đại còn thường thường đối với quy tắc nào đó bất mãn như thế, huống chi là ở cổ đại! Muốn nàng làm theo cái loại nữ nhân tam tòng tứ đức này, còn không bằng giết nàng thống khoái hơn.
Nàng lúc ấy đã nghĩ, nếu có một ngày mình xuyên tới cái loại triều đại này, nàng muốn đi khởi nghĩa hoặc là làm sơn tặc. (QA: -_-!!! cái suy nghĩ này thực… Ta triệt để không lời nào để nói!)
“Đồ Tô –” Quan Đồ Tô đang nghĩ được rất tốt, nghe thấy có người kêu nàng. Nàng vừa ngẩng đầu, chỉ thấy ánh mắt bốn người trong phòng cùng nhau tập trung ở trên người nàng.
“Làm sao vậy, đây là?” Nàng nghi hoặc hỏi.
“Không làm sao cả, con không đói bụng sao?” Quan Đồ Tô lúc này mới phát hiện, nương nàng Lâm thị đã muốn giáo huấn xong, nên ăn cơm.