Cuộc sống yên bình của người một nhà Quan gia lại được khôi phục. Tâm tình Lâm thị đã dần dần chuyển biến tốt, nàng lại giống như trước cần lao làm lụng vất vả công việc lớn nhỏ trong tiệm ăn, mỗi ngày bận rộn không ngừng. Trải qua việc này, tính tình của nàng cũng có chút biến hóa, tâm tình cởi mở rất nhiều, cũng không gò bó để ý cái nhìn của người bên ngoài giống như trước đây. Người một nhà sau khi trải qua một phen đau khổ này, so với trước kia càng thêm thân thiết. Đồ Tô nhìn các loại tình cảnh bát nháo, gà bay chó sủa nhà người khác, đối với người nhà của mình càng thêm quý trọng. Khi nàng muốn làm quyết định gì, không thể thiếu cùng người nhà thương lượng, sau đó không dấu vết cổ vũ bọn họ nói ra đều ý tưởng của mình.
Quan Mao mỗi khi đến lúc này, sẽ lại lơ đễnh khoát tay: “Đầu óc đại ca ngốc, các ngươi quyết định là tốt rồi.” Đồ Tô nghe nói như thế sẽ cười phản bác hắn: “Đại ca, lời này của huynh cũng không đúng, ai nói huynh ngốc? Huynh nhưng là trụ cột của nhà chúng ta, chúng ta về sau đều phải dựa vào huynh đấy!” Lời nói này dễ nghe hơn, lòng tự tin của Quan Mao cũng tăng lên một chút. Ba người Quan Văn, Tang Lạc và Đồ Tô tính tình có chút tương tự, không cần phải nói, ở chung tự nhiên hòa hợp. Người một nhà hợp thành một cỗ, mỗi người một ưu điểm, có thể cùng phát huy, đem tiệm ăn Quan gia phát triển không ngừng.
Đồ Tô nhìn Lâm thị trong khuôn mặt tươi cười vui mừng có chứa cô đơn, trong lòng cũng bắt đầu âm thầm vì nương tính toán, chiếu theo ý tưởng của nàng lúc trước, nàng liền bắt đầu gắng sức tác hợp nương và Quan Hậu Tề. Nhưng nàng lại không tiện trực tiếp tìm hai đương sự đi nói, như vậy không hợp quy củ, chỉ làm hai người càng thêm xấu hổ. Nàng nghĩ nghĩ, liền thường thường ở trước mặt Lưu nãi nãi nhắc tới chuyện tình của Quan Hậu Tề. Lưu nãi nãi là người sáng suốt, tự nhiên hiểu được ý tứ Đồ Tô. Đồng thời, bà cũng thực thích tác hợp hai người này. Bà cũng thường thường ở trước mặt Lâm thị nhắc tới Quan Hậu Tề để thử tâm ý của nàng, suy nghĩ của Lâm thị hiện giờ cũng đã cởi mở, cũng không tiếp tục nhăn nhó.
Trong lòng Lưu nãi nãi đã có cơ sở, liền quyết định nói trắng ra với Quan Hậu Tề. Ai ngờ, Quan Hậu Tề lúc này ngược lại lại do dự, hắn hiển nhiên cũng có suy tính của hắn: mắt thấy cuộc sống của Quan gia càng ngày càng tốt, mình lại không có gì, hơn nữa hắn lại mang thanh danh khắc thê, thật sự là sợ chậm trễ Lâm thị…
Lưu nãi nãi cũng nhìn ra tâm tư của hắn, cười nói khuyên hắn: “Cháu trai Hậu Tề, cả nhà Ngọc Nương làm người như thế nào cháu cũng không phải không biết, bọn họ cũng không phải người như vậy. Vợ chồng không phải là muốn người tri kỷ hợp ý sao? Ta thấy các cháu là một đôi trời đất tạo nên, đừng nên bỏ lỡ.” Quan Hậu Tề suy tư sau một lúc lâu, cuối cùng mới chậm rãi thổ lộ một câu: “Chỉ cần nàng không chê ta là tốt rồi.” Lưu nãi nãi cười tủm tỉm đi tìm Lâm thị đáp lời. Bốn huynh muội Đồ Tô cũng phải biết việc này, trong lòng tất nhiên là cao hứng vô cùng. Quan Hậu Tề vì tránh hiềm nghi, lại quay về nhà mình, hai nhà thỏa thuận, tiếp qua mấy ngày nữa sẽ đem việc vui này làm đơn giản.
Tin tức này vừa truyền ra, láng giềng cũng đều nghị luận, khen chê không đồng nhất. Có người nói Quan Hậu Tề chiếm tiện nghi lớn. Cũng có người nói, hai người bọn họ mắt đi mày lại hồi lâu, nay rốt cục đạt thành tâm nguyện. Không ít người rảnh rang đến đau dạ dày lại đem những chuyện tình đồn nhảm chấn động nhiều năm trước kia nói ra.
“Các ngươi biết cha ruột của đại a đầu Quan gia kia rốt cuộc là ai không?”
“Còn có thể là ai? Quan Hậu Cần.”
“Vớ vẩn, mới không phải đâu!”
“Nghe nói sự tình là như vậy, Lâm thị kia sau khi thành thân cùng Quan Hậu Cần vẫn bất hòa, hai người cãi nhau đánh nhau không ngừng. Nói, một ngày nào đó, Lâm thị lại cùng Quan Hậu Cần ầm ĩ một trận lớn, bà bà Cao thị của nàng cùng hai em dâu cũng đi theo ầm ĩ, vừa nhục mạ vừa xô đẩy, Lâm thị ăn đau khổ, dưới cơn giận dữ liền mang theo hai con trai nhỏ tuổi trở về nhà mẹ đẻ. Ai ngờ Đại tẩu nhà mẹ đẻ nàng cũng không phải người dễ chung sống, Lâm thị lại không bỏ xuống mặt mũi được để quay về, liền mỗi ngày lên núi chặt củi xuống sông gánh nước, nghĩ mình làm nhiều công việc một chút để ngăn chặn miệng chị dâu… Có lẽ là trong lòng nàng phiền muộn, không chịu được tịch mịch, vừa vặn khi ở trong núi chặt củi đụng phải Quan Hậu Tề đi săn thú, thường xuyên qua lại, dần dần hai người cũng nảy sinh tình cảm, thường thường chui vào rừng rậm hẹn hò một phen…” Người này nói đến mặt mày hớn hở, êm tai êm tai, giống như chuyện tình năm đó nàng tận mắt nhìn thấy vậy. Người nghe được cũng là hưng trí bừng bừng.
“… Cứ như vậy, liền xảy ra đại sự. Vợ chồng bọn họ chia lìa hai tháng, chị dâu nhà mẹ đẻ Lâm thị thật sự chịu không nổi em gái chồng ăn không phải trả tiền nhà mình, đã tự đi tới cửa tìm Quan Hậu Cần, để cho hắn tới đón về. Quan Hậu Cần vừa vặn cưỡi lừa thuận theo sườn núi xuống, đón mẹ con ba người về nhà. Lại qua chút thời gian, Lâm thị lại phát hiện ra có thai. Lúc ấy Quan Hậu Cần cũng không đa nghi gì. Nhưng ai cũng không nghĩ tới, Lâm thị kia về nhà bảy tháng sau, lại sinh hạ một nữ nhi, hơn nữa bà đỡ cũng nói đứa nhỏ kia tiếng khóc to rõ, rõ ràng là sinh đủ tháng, việc này người sáng suốt đều biết cha đứa nhỏ là ai …”
“Nga — thì ra là thế.” Trong đám người nghe có người bỗng nhiên tỉnh ngộ.
“Trách không được, Quan Hậu Tề kia đối với đại khuê nữ Quan gia luôn khác biệt mà. Nghe nói vết thương mới trên mặt hắn đó là thay nàng đỡ.”
“Này cũng khó trách năm đó Quan Hậu Cần đánh nàng một trận thừa sống thiếu chết như vậy, ta nghe biểu tỷ vợ ta nói, Quan Đồ Tô kia ngày bé trên người xanh một khối tím một khối, tất cả đều là cha nàng đánh. Nếu là cha ruột ai đành lòng ra tay tàn nhẫn như vậy.” Có người chậc lưỡi thở dài.
“Nếu như thế, về sau vợ Quan lão Ngũ kia cũng mất, hai người tại sao lại kéo dài lâu như vậy mới hợp cùng một chỗ?”
“Này ai biết được!”
…
Những lời đồn đãi này, giống như mọc cánh vậy bay khắp nơi. Tự nhiên cũng rơi vào tai cả nhà Quan gia. Lâm thị lập tức tức giận không nhẹ. Tang Lạc cùng Quan Mao muốn nhanh chóng tìm ra người đầu tiên truyền ra lời này. Nhưng là nước chảy có nguồn, lời đồn đãi không có bằng chứng, làm sao có thể tra được. Đồ Tô chỉ có thể hết sức trấn an nỗi lòng của cả nhà, suy nghĩ tìm cách khuyên giải Lâm thị.
“Nương dứt khoát không lấy chồng là được, đỡ phải ngồi nhận những ô ngôn uế ngữ này.” Lâm thị nổi giận nói. Đồ Tô vội vàng khuyên nàng: “Nương, người đừng nghĩ như thế. Nương hiện tại cho dù chặt đứt cửa hôn nhân này, những người đó khẳng định vẫn nói nương là có tật giật mình. Dù sao, nương làm như thế nào cũng đều có người nói. Một khi đã như vậy, chúng ta cần gì phải lùi bước sợ hãi. Còn nữa, chẳng lẽ cái nhìn của người ngoài còn quan trọng hơn tương lai hạnh phúc của nương cùng Ngũ thúc sao?” Đồ Tô vắt hết óc, thao thao bất tuyệt nói một đống lớn. Đem lòng Lâm thị vừa mới dao động lại kéo lại. Lâm thị lau lau nước mắt, trù trừ sau một lúc lâu nói: “Tô nhi, kỳ thật, con thật sự là sinh non. Chẳng qua, bà đỡ kia với Nhị thẩm con là người cùng một thôn, nàng bị Dương thị xui khiến mới nói như vậy…” Lâm thị vừa nói ra chuyện năm đó, trong mắt không khỏi mang theo một chút hận ý đến.
Đồ Tô ôm cánh tay Lâm thị nói: “Nương cùng Ngũ thúc làm người như thế nào con còn không tin sao? Cũng chỉ có người cha không có mắt kia của con mới có thể dễ dàng hoài nghi cách làm người của nương. Hắn người này xứng đáng…” Đồ Tô vốn định nói hắn xứng đáng chết sớm, lại cảm thấy không ổn, vội vàng nuốt trở vào.
Đồ Tô ở mặt ngoài không thèm để ý lời đồn đãi này, trong nhà cũng là từ nàng khuyên giải
mọi người. Nhưng sau lưng, nàng lại phân công mấy tiểu nhị đi thăm dò. Sau đó sử dụng mấy kế nhỏ đơn giản trừng phạt mấy người loan truyền nhiều nhất độc ác nhất. Nàng dùng vẫn là biện pháp cũ, lấy độc trị độc. Không lâu sau, trên Quan Lâm trấn, lời đồn đãi bay tán loạn, có mũi có mắt (sinh động giống như thật), hấp dẫn không ít quần chúng đang thiếu trò giải trí. Lời đồn đãi về Quan gia cũng dần dần phai nhạt.
Quan gia từ đó cũng tới thời kỳ bận rộn, việc vui một chuyện nối tiếp một chuyện. Sau khi tiệm ăn Quan gia tu sửa xong, sinh ý so với trước kia tốt hơn rất nhiều, tiền thu trong nhà là càng ngày càng nhiều. Điều đó đem hai nhà Hồ Hà chèn ép đến sân cổng vắng vẻ, tràn ngập nguy cơ. Hà chưởng quầy sau khi trải qua chuyện lần trước, trong lòng đối với Quan gia vẫn sợ hãi, cũng không dám sinh ra tâm tư khác. Hắn cũng hưởng qua đồ ăn tiệm ăn Quan gia, quả thật so với nhà mình tốt hơn không ít. Bởi vậy hắn cũng cũng chậm rãi dừng lại tâm tư, về sau, hắn liền đem tiệm ăn nhà mình đổi thành khách sạn, bởi vì Quan Lâm trấn cách kinh thành Trường An không xa, không ít thương nhân vân du bốn phương, sĩ tử du học lúc này nấn ná dừng lại, khách nhân ở trọ nghỉ trọ cũng không ít. Khách sạn cũng sẽ cung cấp chút cơm canh đơn giản. Có chút khách nhân dư dả một ít muốn chút đồ ăn tinh quý, Hà chưởng quầy sẽ đuổi tiểu nhị đến tiệm ăn Quan gia để mua.
Lúc đầu, tiểu nhị Hà gia không khỏi có chút sợ hãi, dù sao ân oán hai nhà bày ở đằng kia. Không ngờ là, người Quan gia thấy chẳng những không làm khó hắn, ngược lại tặng hắn một ít đồ ăn hiếm lạ, cũng nói, nếu lại có khách nhân hướng hắn hỏi thăm loại chuyện này, nhờ hắn thuận miệng chỉ dẫn vài câu. Tiểu nhị tất nhiên là vui vẻ không tự kìm hãm được, trở về nói với Hà chưởng quầy, Hà chưởng quầy cũng âm thầm tán thưởng huynh muội Quan gia biết buôn bán. Hắn từ nay về sau liền hoàn toàn dừng lại tâm tư cùng Quan gia tranh phong, chỉ toàn tâm toàn ý để ý khách sạn nhà mình. Thấy hắn thức thời như thế, Đồ Tô cũng không có đuổi tận giết tuyệt. Dù sao, lúc trước Hà chưởng quầy cũng chỉ là làm một ít việc gian trá, cũng không có giống Hồ chưởng quầy làm ra việc thương thiên hại lí như vậy, cuối cùng cũng không chạm đến điểm mấu chốt của nàng. Đối với người như thế, nàng cũng làm theo nguyên tắc “Tìm chỗ khoan dung mà độ lượng”.
Nhưng đối với một đối thủ khác là Hồ chưởng quầy, sẽ không phải nhẹ như vậy. Hồ chưởng quầy cùng Hà chưởng quầy không giống nhau, hắn người này muốn âm ngoan hơn nhiều lắm. Nếu nói Hà chưởng quầy giống một con chó dữ, như vậy Hồ chưởng quầy chính là một con rắn độc giấu từ một nơi bí mật gần đó. Chó có thể sẽ bị đánh sợ rồi ngoan, nhưng rắn thì không, đối với người sau tốt nhất là không ra tay thì thôi, vừa ra tay thì phải đánh bảy tấc của hắn, làm cho hắn vĩnh viễn không thể trở mình được nữa.
Đồ Tô tuyệt không gấp, bên ngoài, nàng dùng thủ đoạn chính đáng, đem sinh ý Hồ gia từng bước xâm chiếm, lại đem một đám tiểu nhị đắc lực cùng đầu bếp nhà hắn lấy đi. Trong âm thầm, thì nàng thật cẩn thận nhìn chằm chằm đối phương, đỡ để hắn chó cùng rứt giậu, vồ lên. Hồ chưởng quầy mỗi ngày là sứt đầu mẻ trán, thở dài thở ngắn, đem Quan gia hận nghiến răng ngứa, nhưng là đối phương lại phòng bị thật sự kỹ lưỡng, hắn là chó cắn con nhím không thể nào hạ miệng.
Nửa tháng sau, cả nhà Tôn Bình An tới cửa bái phỏng Lâm thị. Bởi vì người Tôn gia đều là hình dáng thân khoan thể béo (thân thể mập mạp to lớn), cho nên vào khoảng tháng tám đã đến nhà bà ngoại Tôn Bình An ở phương Bắc để nghỉ hè, nhà hắn cũng bởi vậy bỏ lỡ việc này của Quan gia. Tôn gia vừa về tới đã từ trong miệng láng giềng biết được sự tình từ đầu đến cuối. Khi hai vợ chồng Tôn chưởng quỹ đang tỏ ra bất bình cho Lâm thị, cũng thầm than cô nương Đồ Tô này tuổi tuy nhỏ, nhưng thủ đoạn rất cao. Sau khi bọn họ trở về vừa dàn xếp tốt, Tôn chưởng quỹ liền mang theo vợ con tới thăm Lâm thị. Đương nhiên, nhà hắn tiến đến, còn có một sự kiện khác.
Lâm thị vui vui vẻ vẻ mang theo bốn đứa con mở tiệc chiêu đãi người Tôn gia. Trên bàn cơm hai nhà nói chuyện giỡn cười, không khí thập phần vui vẻ hòa hợp.
Đồ Tô âm thầm quan sát Tôn Bình An, thằng nhãi này đang ở thời kỳ trưởng thành, cả người tựa như mầm hoa ngày hè vậy, mỗi ngày một dạng. Lần này trở về, lại so với lần trước cao lên không ít, trên người mập mạp cũng dần dần biến mất. Vừa thấy như vậy, hắn ngược lại còn có vài phần khả năng. Tôn Bình An tự nhiên cũng từ miệng người ngoài biết được thủ đoạn tâm kế của Đồ Tô, lúc này nhìn bộ dáng nói cười vui vẻ của nàng, trong lòng không thể nói rõ là cái cảm giác gì.
Người hai nhà tán gẫu chuyện phiếm trời Nam đất Bắc, sau khi cơm no rượu say, nương tử Tôn chưởng quỹ Lí thị do dự một lúc lâu, vẫn còn vẻ xấu hổ lôi kéo Lâm thị nói: “Quan tẩu tử, kỳ thật chúng ta hôm nay đến, một là thăm tẩu, hai là…” Lâm thị nhìn mặt đoán lời, nghĩ đến nàng là vì không giúp đỡ nhà mình được mà áy náy trong lòng, vội vàng nói: “Muội tử không cần như vậy, ai cũng không phải thần tiên, có thể ở ngoài ngàn dặm đoán trước được nhà ai có việc gì, cũng may hữu kinh vô hiểm (bị kinh sợ nhưng không nguy hiểm), hết thảy đều đã qua.”
Lí thị vội vàng lắc đầu nói: “Không phải chuyện này,… Cậu đứa nhỏ nói, tin tức hỏi thăm được trước đó vài ngày không phải thật…” Lâm thị nhất thời còn chưa phản ứng kịp, Đồ Tô ở một bên nghe được rõ ràng, trong lòng nhất thời dâng lên một tia dự cảm xấu.
Lâm thị nghe vậy trố mắt trong chốc lát, vội vàng hỏi: “Tin tức lần trước không đúng?”
Lí thị thần sắc thẹn thùng gật gật đầu: “Quan tẩu tử, thật sự là xin lỗi …”
Trong lòng Lâm thị nhất thời sóng lớn cuồn cuộn, giống như có trăm con chuột đang chạy loạn vậy, sắc mặt của nàng thay đổi mấy lần, cuối cùng miễn cưỡng lộ vẻ mỉm cười nói: “Muội tử không cần tự trách, vốn nhà ta đã phiền toái các ngươi không ít. Như vậy… Cũng tốt.”
Lí thị tuy rằng biết một ít, nhưng xét thấy vì chuyện lần trước, vô luận như thế nào cũng không chịu tiếp tục lắm miệng, chỉ sợ lại nghĩ sai rồi.
Lâm thị thấy nàng như vậy, cũng không muốn hỏi nhiều. Không khí trên bàn tiệc chuyển biến đột ngột, người hai nhà lại hàn huyên vài câu, Lí thị hợp thời đưa ra cáo từ, Tôn Bình An lưu luyến đi theo cha mẹ về nhà. Lâm thị đưa ba người bọn họ tới cửa, Đồ Tô ở phía sau chậm rãi đi tới, suy tư về ý ở ngoài lời của Lí thị. Không khỏi lại tâm loạn như ma (tâm tư rối loạn). Này thật sự là một sóng chưa yên, một sóng lại tới. Trước mắt, một đoàn lộn xộn của Quan gia kia còn chưa hoàn toàn giải quyết rõ ràng, người cha cặn bã kia của nàng — có lẽ còn mang theo một di nương, đã sắp trở lại.
Nương nàng cùng Quan Hậu Tề còn chưa chính thức đính thân, cha nàng lúc này về, chẳng phải là sẽ sinh biến cố? Này thật sự là ứng với câu tục ngữ “Làm việc tốt thường gian nan, đêm dài lắm mộng” kia.