Đồ Tô chỉ nghe thấy bên tai truyền đến một cái thanh âm nhẹ nhàng bay bổng nói: “Ai, chủ nhân vì sao nửa đêm rình coi tiểu sinh?” Đồ Tô nghe được lời ấy, như bị sấm vang sét đánh vậy, nàng sững sờ nhìn Tô Trung Thần ngồi giạng chân ở trên cây lúc ẩn lúc hiện, cảm thấy có một loại cảm giác rất xa cách và không được tự nhiên. Nàng phụng phịu trầm giọng hỏi: “Ngươi khuya khoắt đi đến trên cây làm cái gì?”
“Ta đang ngắm trăng.”
Nàng cố ý đem thanh âm ép tới cực thấp tiếp tục hỏi: “Ngắm trăng phải lên cao như vậy sao?”
“Trèo lên cao sẽ xem được xa.”
“…”
Đồ Tô liên tiếp hỏi vài câu, Tô Trung Thần mơ hồ ý thức được cái gì, vội vàng nói: “Đêm dài người tĩnh, cô nam quả nữ, tình ngay lý gian, tiểu sinh xuống trước.” Nói xong tựa như con gấu trúc vậy ôm thân cây chầm chập đi xuống.
Đồ Tô muốn mắng hắn một trận, nhưng lại không dám lớn tiếng nói chuyện, sợ đem người khác đánh thức, đến lúc đó không tiện giải thích. Nhưng cứ như vậy thả hắn trở về, trong lòng nàng lại cảm thấy thực không được tự nhiên, nàng xem xét bốn phía, cửa viện đã muốn cài then, nàng cũng lười đi mở, nàng suy nghĩ trong chốc lát, đơn giản một cước giẫm lên cái ghế dựa ở bên tường, sau đó tay chân cùng sử dụng, linh hoạt trèo lên đầu tường. Tô Trung Thần kinh ngạc nhìn động tác liên tiếp thành thạo của nàng, Đồ Tô đi trên đầu tường, trong lòng cân nhắc một phen, duỗi hai tay thấp giọng mệnh lệnh nói: “Mau tới đây đỡ ta!” Nàng có thể nhân cơ hội này sờ hắn một phen — đương nhiên là điều tra một chút hắn có công phu không. Tô Trung Thần không biết có phải là đã nhận ra bụng dạ khó lường của nàng hay không, chính là giữ yên lặng liên tục xua tay tỏ vẻ cự tuyệt.
Đồ Tô cũng không cùng hắn vô nghĩa, cắn răng nhẹ nhàng nhảy xuống mặt đất, cũng may đông viện bên này cỏ nhiều, mặt đất vừa xốp vừa mềm, nàng rơi xuống mặt đất, tiếng vang cũng không lớn. Tô Trung Thần cũng đã từ trên cây xuống dưới, hắn đứng ngây ngốc sững sờ nhìn Đồ Tô, không biết nàng rốt cuộc muốn làm cái gì. Đồ Tô không đợi hắn nói chuyện, nhanh như chớp chạy vào trong phòng của hắn, Tô Trung Thần trong lòng căng thẳng, vội vàng nhắm mắt theo đuôi theo vào kịp. Đồ Tô giống như vào phòng ở của mình vậy, không có một chút nào không tự nhiên.
Tô Trung Thần đi theo ở phía sau, miệng không ngừng nói: “Tình ngay lý gian, cô nam quả nữ, thực không nên vào.” Đồ Tô giống như không nghe thấy, dưới ngọn đèn yếu ớt, ở trong phòng lục lọi lung tung một mạch, Tô Trung Thần không kịp ngăn cản đành phải trơ mắt nhìn nàng lục tung. Đồ Tô dạo qua một vòng, ánh mắt chăm chú vào một chỗ góc phòng. Một góc tận cùng bên trong bàn học được bịt kín bởi một khối vải trắng. Đồ Tô vội dời bước tới nhìn, phía sau sắc mặt Tô Trung Thần khẽ biến, vội vàng lên tiếng ngăn trở, thế nhưng Đồ Tô tay mắt lanh lẹ, đã xốc tấm vải trắng lên, chỉ thấy trên bàn bày chút rượu trái cây điểm tâm, thêm một hũ rượu trái cây. Ở giữa có một khối bài vị, mặt trên viết: mẫu thân đã mất Tô thị. Tay Đồ Tô không khỏi run lên, lại quay đầu nhìn Tô Trung Thần, hắn lúc này nhan sắc thay đổi, đã không còn cái loại bộ dáng ngây ngốc ngơ ngác giống như từ trước tới giờ, ngược lại có một loại vẻ mặt bi thương thương cảm. Đồ Tô cũng cảm thấy hổ thẹn, vội vàng khuyên nhủ: “Đã là thờ cúng mẫu thân, sao không quang minh chính đại cúng tế? Làm hại ta nhịn không được lục lọi phòng ở của ngươi.” Tô Trung Thần giống như đầu gỗ vậy dựa vào tường mà đứng, nhắm mắt không nói.
Đồ Tô vốn có một bụng hưng trí thăm dò, thấy tình hình như vậy đã giảm đi gần hết, ngay cả vừa rồi hoài nghi cũng tạm thời áp chế, chỉ buồn bực nói: “Được rồi, ta đi đây, ngươi tiếp tục đi.” Nói xong, nàng lắc đầu, nâng bước rời đi.
Khi đi tới cửa, lại nghe Tô Trung Thần thấp giọng nói: “Sinh nhật của nương ta là vào lúc nửa đêm, ta sở dĩ trèo lên trên cây, là vì khi ta còn nhỏ bướng bỉnh thích nhất là trèo lên trên cây trốn đi, làm cho nương ta tìm ta khắp nơi… Tối nay, ta lại muốn trốn đi một lần nữa, xem hồn phách của nương ta có thể sẽ tới tìm ta hay không…”
Đồ Tô nghe được trong lòng rầu rĩ, nhất thời không biết nên nói cái gì, im lặng sau một lúc lâu mới sâu kín thở dài: “Ta có thể hiểu được, ta trước kia cũng từng làm loại chuyện này, khi ta còn bé thích nhất là nghịch lửa, cha ta chuyện gì cũng chiều ta, chỉ không cho phép nghịch lửa, vừa châm lửa là ông nhất định sẽ rống ta… Về sau ông mất đi, ta liền đem đống củi của nhà bên cạnh đốt, ta chính là muốn cho ông đi ra rống ta. Nhưng ông lại không đi ra, nương ta tới rồi đem ta đánh một trận…” Nói xong lời cuối cùng, Đồ Tô đột nhiên ý thức được mình thế nhưng nói lỡ miệng, vội vàng đình chỉ, lại lấy chuyện khác tới khuyên an ủi hắn. Cũng may Tô Trung Thần chỉ lo thương tâm xúc động, cũng không có lưu ý đến lỗ hổng trong lời nói của nàng.
Hai người nhìn nhau không nói gì, trầm mặc thật lâu sau, Đồ Tô sợ bị người phát hiện không tiện giải thích, cũng không cáo từ, chỉ nhẹ nhàng đóng cửa lại, lặng lẽ đi ra ngoài. Nàng vừa đi đến bên tường viện, Tô Trung Thần cũng yên lặng theo tới đây, nàng như cũ tay chân cùng sử dụng leo lên đầu tường, Tô Trung Thần vô thanh vô tức ở dưới mặt lấy tay nâng hai chân của nàng lên, đem nàng dùng sức chuyển về phía trước, Đồ Tô thoải mái trèo lên đầu tường, giẫm lên ghế dựa bên tường đi xuống.
Đồ Tô vừa trở về phòng, chợt nghe Lâm thị ở cửa phòng bên kia chi nha một tiếng mở ra, một lát sau chợt nghe thấy tiếng Lâm thị cùng Quan Hậu Tề cúi đầu nói chuyện: “Ngươi nhìn nhìn lại xem có người hay không, ta thật sự nghe thấy có người đang nói chuyện.”
“Ngọc Nương, nàng khẳng định nghe lầm, nếu là có người đại hắc khẳng định sẽ kêu.”
Lâm thị vẫn lo lắng, lại giơ đèn lại đây đem cửa sổ phòng của hai nữ nhi xem xét một lần, mới theo Quan Hậu Tề giúp đỡ chậm rãi trở về phòng.
Đồ Tô nằm ở trên giường, vẫn không nhúc nhích. Nàng lúc này không hề buồn ngủ, ngược lại bắt đầu lẳng lặng tự hỏi chuyệni tình vừa rồ: Sinh nhật của mẹ đẻ Tô Trung Thần là vào lúc nửa đêm, họ Tô. Trong lúc nhất thời nàng cảm thấy trong đầu dường như có một chút rõ ràng, nhưng nhất thời lại nghĩ không ra. Nàng đem ý niệm này tạm thời đè xuống trong đầu, lại nghĩ tới chính mình mới vừa rồi khi ở tây viện cùng hắn nói chuyện, thanh âm cố ý ép tới cực thấp, nhưng hắn mỗi câu đều có thể trả lời được, này nói rõ thính lực của hắn mạnh hơn người bình thường. Lại có lần trước ở khi Giang Ninh Hữu sắp muốn động thủ, Quan Trung tựa hồ là bị người ném vào. Nếu là bị ném, như vậy đã nói lên, lúc ấy ở đây còn có những người khác, người nọ có thể là hắn không? Còn có quan hệ vi diệu của hắn và Quan Trung… Đồ Tô càng nghĩ càng cảm thấy nghi hoặc càng nhiều. Nghĩ như vậy thật lâu, khi trời sắp sáng, nàng mới mơ mơ màng màng ngủ.
Hôm sau, sau khi Đồ Tô rời giường, tinh thần hơi có chút không tốt. Lâm thị không ngừng hỏi, nàng chỉ nói chính mình gặp ác mộng không ngủ ngon. Đối với Tô Trung Thần, nàng vẫn cùng đối đãi giống như bình thường, Tô Trung Thần quả nhiên hướng nàng nói muốn xin nghỉ đi viếng mồ mả tế bái cô.
Đến buổi trưa, trong tiệm nhiều khách nhân, Đồ Tô nhàn đến vô sự, liền ngồi chỗ thu trướng ở quầy. Hôm nay trong số người ăn cơm có một người kêu Diệp Nhị Lang, nhà người này ở Quan Lâm Trấn, vài năm trước đến nhà thân thích trong kinh làm điếm tiểu nhị, ngày gần đây về quê cố ý khoe ra một chút kiến thức không giống người thường của mình, vừa ăn cơm vừa nói không dứt.
Có hán tử rất thích nghe nhàn thoại hỏi: “Diệp Nhị Lang, ngươi từ trong kinh đến, có thể có cái tin tức hay chuyện gì thú vị đến nói cho chúng ta đại khai nhãn giới?”
Diệp Nhị Lang chờ chính là những lời
này, lập tức liền ra vẻ lạnh nhạt nói: “Ai, này dưới chân Thiên Tử, nơi đó tin tức bí mật mới mỗi ngày nghe được đếm không xuể, không biết bắt đầu nói từ đâu, chính là không biết các ngươi muốn biết cái gì?”
Hán tử rảnh rang kia cười nói: “Cái gì thú vị thì nói cái đó?”
Diệp Nhị Lang cúi đầu suy nghĩ qua, vỗ hai tay nói: “Đúng rồi, ta cùng các ngươi nói một sự kiện có liên quan với trấn trên chúng ta.” Mọi người bị những lời này gợi lên hứng thú vội hỏi là cái gì.
Diệp Nhị Lang đơn giản dừng một chút, thanh thanh cổ họng nói: “Các ngươi trước đó vài ngày khẳng định biết chút, nói chính là chuyện tình con gái duy nhất của Tô lão hán ông chủ cũ của gian tiệm ăn này…”
Mọi người vừa nghe cái này, hưng trí có chút giảm xuống, đồng loạt nói: “Này nghe qua nghe qua.”
Diệp Nhị Lang cười nói: “Các ngươi chỉ biết một mà không biết hai.”
“Nga?” Mọi người hứng thú lại được khơi lên. Có người vội lấy lòng rót cho Diệp Nhị Lang một chén rượu. Diệp Nhị Lang ngửa đầu uống, khen: “Ôi, này rượu thật không tồi. Cùng rượu trong kinh so sánh với cũng không kém là bao nhiêu.”
Có người chờ không kịp thúc giục nói: “Nói mau nói mau, hôm nay ta làm chủ, đảm bảo ngươi uống đủ.”
Diệp Nhị Lang lúc này mới bắt đầu thao thao bất tuyệt nói tiếp. Đồ Tô ở sau quầy nghe được nhất thanh nhị sở. Việc này, khi nhà nàng vừa mở tiệm cũng có người đề cập qua: tiệm ăn nhà này ở hai mươi năm trước là một nhà họ Tô, Tô lão đầu kia có một con gái duy nhất tên là Tô Chưởng Châu, Tô Chưởng Châu gặp Trần Thế Mỹ — cái Trần Thế Mỹ kia gọi là gì nhỉ? Đồ Tô cẩn thận nghĩ nghĩ hình như là họ Trình…
Nàng vươn lỗ tai, nghe lời nói của Diệp Nhị Lang. Nghe được một nửa không khỏi trước mắt sáng ngời, nàng há miệng thở dốc muốn hỏi chút gì đó, nhưng nhìn thấy đầy phòng là tiểu nhị cùng thực khách lại cảm thấy không thuận tiện. Nàng vẫn chờ mọi người hứng thú nói chuyện rã rời, sắp tản đi, mới ngoắc tay kêu một tiểu nhị, thấp giọng dặn dò hắn vài câu, tiểu nhị kia vội cười đến trước mặt Diệp Nhị Lang nói vài câu. Diệp Nhị lang sửng sốt một chút, không khỏi vô cùng vui sướng, sau đó liền vui vẻ đi theo tiểu nhị đến hậu viện. Đồ Tô cho người thay vị trí của nàng, theo đuôi Diệp Nhị Lang vào sân.
Nàng vừa tiến đến liền ân cần cười nói: “Diệp Nhị ca, có khỏe không?” Diệp Nhị lang tuy rằng vừa trở về, nhưng là từ trong miệng của mọi người biết được hơn phân nửa sự tình của Đồ Tô, liền cũng cười đứng dậy hỏi: “Mới vừa rồi tiểu nhị nhà ngươi nói Nhị ca ngươi gọi ta, tại sao không thấy hắn?”
Đồ Tô cười nói: “Nhị ca ta ngày hôm trước nói với ta, trong thế hệ trẻ tuổi ở trấn trên chúng ta chỉ có Diệp Nhị ca có tiền đồ. Hắn chuẩn bị tranh thủ thời gian rảnh hướng Nhị ca thỉnh giáo một phen, thế nhưng bận rộn chuyện linh tinh trong trường học vẫn không rút ra thời gian được. Ta thấy hắn luôn nhắc tới, liền tự làm chủ mời Diệp Nhị ca tiến vào tán gẫu một hồi. Hắn lập tức sẽ trở lại.”
Diệp Nhị Lang vừa nghe phiên nịnh hót này, trong lòng cao hứng không có điểm dừng, xoa xoa tay cười, lại vội khiêm tốn một phen.
Đồ Tô lại cho người bưng tới một vò rượu ngon, hai đĩa thịt khô cùng điểm tâm tiếp đón Diệp Nhị, sau đó lại làm bộ như tò mò hướng hắn hỏi thăm chuyện tình trong kinh. Diệp Nhị lang có tâm khoe khoang kiến thức của mình, Đồ Tô vừa hỏi, hắn tất tận tâm trả lời.
“Diệp Nhị ca, bên ta mới ở trong sảnh nghe ngươi nói chuyện, giống như đối với Tô lão hán ông chủ cũ nhà này biết rõ nhất thanh nhị sở?”
Diệp Nhị lang đắc ý cười nói: “Đó là đương nhiên, ông nội ta khi còn sống cùng Tô lão hán thực hợp, hai năm đó chúng ta thường có lui tới — cha ta còn thiếu chút thành con rể của Tô lão hán đấy…”
“Nữ nhi của Tô lão hán kia tên là Tô Chưởng Châu đúng không?”
“Đúng đúng.”
“Vậy ngươi có biết sinh nhật của nàng không?”
Diệp Nhị lang cũng nhíu mày trầm ngâm trong chốc lát, chậm rãi nói: “Ta hình như biết, nhưng thời gian quá lâu lại quên mất, để ta nghĩ xem.” Nói tới đây hắn lại nghi hoặc hỏi: “Ta nói tiểu chưởng quầy ngươi hỏi thăm cái này làm gì?”
Đồ Tô vội cười nói: “Ta không phải bị đồn đãi này dọa cho sao? Nói phàm là ở chỗ này mở cửa hàng không một ai được thời gian dài, ta liền nghĩ có phải cả nhà lão Tô gia có cái gì không đủ hay không, nương ta chuẩn bị ở ngày giỗ hoặc sinh nhật của một nhà ba người bọn họ đốt chút tiền giấy, tìm chút an tâm.”
Diệp Nhị lang cười gật đầu: “Tiểu chưởng quầy nghĩ thật chu đáo.”
Đột nhiên Diệp nhị mạnh mẽ vỗ đùi nói: “Ai nha, ta nghĩ ra rồi, Tô Chưởng Châu kia là sinh vào lúc nửa đêm, ta từng nghe mẹ ta kể, nàng bởi vì sinh vào nửa đêm, cho nên lúc ban đầu là kêu Tô Dạ Châu. Nhưng về sau lại có thầy bói nói tên này không tốt, liền đổi lại thành Tô Chưởng Châu.” Trong lòng Đồ Tô là một trận sóng to gió lớn, nhưng thần sắc trên mặt lại bình thường như cũ,
Nàng lại hỏi tiếp nói: “Vậy tướng công của Tô Chưởng Châu là họ Trình sao? Kêu là Trình gì đó? Nghe nói nàng về sau lại sinh một con trai?”
Diệp Nhị lang cười nói: “Tướng công nàng kêu Trình Thắng Hoành, năm đó đỗ bảng nhãn, về sau lại cưới nữ nhi của Lễ bộ thị lang, Tô Chưởng Châu biết được tin tức lên kinh cáo trạng, Trình lão gia không thể không đem hai mẹ con nàng đón vào trong phủ. Chẳng qua, con trai kia của nàng thật không tồi, ngày thường vô cùng đẹp mắt, người lại thông minh. Năm đó tại trấn trên này vừa được sáu bảy tuổi, không ai không thương. Hai vợ chồng Tô lão hán kia thương giống như con ngươi vậy…” (con ngươi là điểm yếu nên thường được ví với người được yêu thích)
Diệp Nhị lang vừa uống rượu vừa nói không ngừng, thẳng đến khi đem nửa bầu rượu uống hết, Quan Văn kia vẫn chưa về. Đồ Tô đành phải cười nói: “Ai nha, Nhị ca ta khẳng định là có chuyện níu chân, thật sự là xin lỗi, để ngươi uổng phí chờ nửa ngày. Ta xem chờ hắn trở về lại mời ngươi tới.”
Diệp Nhị lang không thèm để ý khoát tay nói: “Không có việc gì không có việc gì, dù sao ta cũng là một người rảnh rỗi.” Đồ Tô lại tặng một vò rượu ngon, Diệp Nhị kia ra vẻ từ chối một chút liền nhận, vô cùng cao hứng đi về nhà mình. Diệp Nhị lang mới vừa đi không lâu, Tô Trung Thần cũng đã trở lại. (QA: Lần này chết Tô ca rùi!^^)
Đồ Tô quan sát hắn một trận, phát hiện hắn cùng thường lui tới giống nhau không có gì khác thường. Nhưng là mầm móng hoài nghi sớm trồng xuống, không bao giờ có thể dễ dàng tiêu tán giống như trước nữa, liên tục mấy ngày Đồ Tô vừa có thời gian rảnh liền âm thầm quan sát hành động của Tô Trung Thần, sau đó trong lòng chậm rãi suy diễn. Tô Trung Thần bị nàng xem vô cùng khó hiểu, tiện đà tự cho là hiểu được cái gì, Đồ Tô vừa thấy hắn, hắn liền một trận mặt đỏ ngượng ngùng, cuối cùng nhưng lại vừa thấy nàng đi ra liền dừng lại dùng sách che khuất mặt. (QA: -_-!!! Ta câm lặng với Tô ca rùi!)