Lâm thị đang ngồi ở trên giường, đang cùng Thải Bình nói chuyện, thấy Đồ Tô tiến vào khó hiểu hỏi: “Ta cho Quan Trung đến hỏi con một tiếng cơm trưa ăn cái gì, sao lại tới đây?” Đồ Tô sửng sốt hỏi ngược lại: “Không phải nương để cho ta tới sao?”
Lâm thị cười nói: “Chắc là Quan Trung nghe lầm.” Là nghe lầm sao? Trong lòng Đồ Tô hơi hơi có chút nghi hoặc. Lại cùng Lâm thị nói mấy câu, sau đó phân phó Giang Thải Bình đến phòng bếp chuẩn bị cơm, chính nàng thì nhanh chóng quay về bồi Phú Đan Ninh. Phú Đan Ninh vừa thấy nàng trở về cũng vội đứng dậy cáo từ nói ca ca phái người tới đón nàng trở về.
“Cơm nước xong lại về, ta đã cho phòng bếp chuẩn bị.”
Phú Đan Ninh cười nói: “Không vội, dù sao ta còn ở nơi này mấy ngày mà, lần tới lại ăn cũng không muộn.” Đồ Tô đành phải đưa nàng ra cửa.
Ba huynh muội Lục gia lưu lại ở Quan Lâm Trấn mấy ngày, cả nhà Đồ Tô đương nhiên muốn tận nghĩ chủ nhà với ba người. Thời đại này rõ ràng so với các thời đại khác tương đối cởi mở, thanh niên nam nữ nhà giàu người ta cũng có thể thường gặp mặt, càng miễn bàn nhà dân chúng tầm thường không có gì cấm kỵ. Nhưng mà vì tị hiềm (tránh nghi ngờ), bình thường đều là nhiều người cùng một chỗ. Quan Văn cùng Lục Vân Nham khá hợp, hai người thường xuyên cùng nhau đàm thi luận văn, Phú Đan Ninh thì là thường vô giúp vui, mỗi lần cũng lôi kéo Đồ Tô cùng góp vào một phần. Cho nên nhiều ngày này mọi người mời đến mời đi, cơ hồ mỗi ngày đều có thể chạm mặt.
Mùng chín tháng giêng vừa vặn là sinh nhật Đồ Tô, Lâm thị chỉ huy Tang Lạc vì nàng làm một bữa tiệc nhỏ. Ba huynh muội Lục Vân Trạch đương nhiên cũng được mời, mọi người mỗi người đều có lễ vật đưa lên.
Sau khi ăn xong, mọi người tách ra đi chơi đùa. Đồ Tô cũng cùng Phú Đan Ninh trở về phòng, tiếp tục hỏi nàng chuyện tình ngày hôm trước còn chưa nói xong. Phú Đan Ninh có điểm chần chờ nói: “Này chỉ là tin vỉa hè, ta cũng không biết có phải thật sự không.”
Đồ Tô cười nói: “Ai nghe nói không phải tin vỉa hè? Mặc kệ nó, chúng ta chẳng qua chỉ là nghe cho đã nghiền.”
Phú Đan Ninh cười cười, đè thấp cổ họng, thần bí hề hề nói: “Kỳ thật mọi người nói Vương Quân Dao kia cùng ca ca nàng cấu kết… Mà ca ca nàng lại đam mê nam sắc, chuyện ngày ấy là có người… Khụ… Có người thúc đẩy hai người bọn họ… Kết quả, sau khi Trình đại công tử phát hiện thẹn quá thành giận…” Trong lòng Đồ Tô chỉ cảm thấy não bị đánh một đạo sấm vang, đây là tình huống gì? Quan hệ rất phức tạp! Trong đầu Đồ Tô lại thoáng hiện dung nhan tuyệt sắc như áng mây trăng sáng kia của Trình Thuật Cẩm, lại cảm thấy hết thảy đều khả năng, nàng vừa nghĩ vậy, trong đầu không tự chủ được lại hiện lên khuôn mặt dại ra của Tô Trung Thần, trong lòng âm thầm nói: “Không phải hắn, không có khả năng!” Phú Đan Ninh thực vừa lòng nhìn đến loại bộ dáng bị chấn kinh ngây người này của Đồ Tô, lại lôi kéo nàng nói một ít chuyện bí mật mới của mấy nhà. Nhưng mà Đồ Tô hiển nhiên cũng không thích những chuyện đó.
Nhiều ngày nay Đồ Tô đem tin tức nghe được từ chỗ Phú Đan Ninh cùng hai huynh đệ Lục gia âm thầm tiêu hóa sửa sang lại, tình huống đại khái tổng kết như sau: Lục Thắng hoành, chức quan tứ phẩm, Lễ bộ thị lang. Một nam nhân cặn bã dối trá bạc tình, yêu công danh yêu quyền thế, năm đó khi thượng vị đại bộ phận là dựa vào quan hệ bám váy (qua hệ với nữ nhân). Đối với vợ cả Tô Chưởng Châu bội tình bạc nghĩa, đối với con trai ruột mặc kệ không hỏi gì đến; Lục phu nhân Thân thị, tính cách cùng Đào thị cùng loại, đương nhiên, đẳng cấp so với nàng ta cao hơn rất nhiều. Dối trá âm độc, quỷ kế đa đoan, cao thủ trạch đấu; Tô Chưởng Châu, rất nhiều tin đồn mâu thuẫn nhau, tạm thời không tiện đánh giá, nhưng khẳng định là người bị hại không thể nghi ngờ. Hai con trai của Thân thị Trình Thuật Hàm, Trình Thuật Hiên cũng không phải cái chim tốt gì, nữ nhi Trình Hân Nghi cùng mẹ nàng cùng loại. Đương nhiên này hết thảy đều chỉ là nghe thấy, nàng có thể tự mình chứng kiến, hết thảy còn phải đợi điều tra chứng minh. Về phần chuyện tình Trình Thuật Cẩm ám sát nữ nhi Tả Tướng Vương Quân Dao, quá mức khó phân biệt, cách nói không đồng nhất. Nàng trước mắt cũng phân vào không hiểu rõ.
Đồ Tô âm thầm suy nghĩ, lại đem từng sự tình trước kia cùng hiện tại liên hệ lên, trước mắt không khỏi hiện ra hình tượng nam tử kia ngày ấy nhìn thấy ở trong rừng cây, sau đó chính là bộ dạng ngây ngốc của Tô Trung Thần, nàng làm thế nào cũng không cách nào đem hai người liên hệ cùng một chỗ. Nhưng mà, nếu bắt đầu bắt tay vào làm, nàng phải đem sự tình tra ra manh mối. Nghĩ đến Tô Trung Thần kia có khả năng giả ngốc để lừa gạt mình, trong lòng nàng liền thập phần không thoải mái. Chờ hắn trở về, nàng phải nghĩ biện pháp làm cho hắn lộ ra cái đuôi hồ li. Chỉ là, hắn còn có thể trở về sao?
Đồ Tô đang nghĩ nhập thần, Quan Trung giống như một u linh đứng ở trước mặt mình, Đồ Tô vội hoàn hồn hỏi: “Chuyện gì?”
Quan Trung đem một bộ bức họa đưa tới trước mặt Đồ Tô: “Tiểu thư, đây là lễ vật của Tô công tử lúc gần đi lưu lại cho tiểu thư. Tiểu nhân nhất thời rối ren cuối cùng lại quên chuyển giao, thật sự đáng chết.”
Đồ Tô mở ra vừa thấy cũng là một bức họa, so với trước kia đẹp mắt hơn rất nhiều, mặt trên còn đề một bài thơ chua xót, Đồ Tô nhất thời cũng không hiểu được, dù sao nhìn qua là lời hay.
Quan Trung lấy mắt trộm dò xét phản ứng của Đồ Tô, thấy mặt nàng không chút thay đổi, trong lòng không khỏi mất mát lên. Hắn nhịn không được vì Tô Trung Thần nói chuyện: “Tô công tử đã sớm chuẩn bị trước lễ vật sinh nhật cho tiểu thư, tâm ý này có thể thấy được.” Đồ Tô kỳ quái liếc mắt nhìn Quan Trung một cái, hỏi ngược lại: “Ngươi nói hắn còn có thể trở về sao?”
Quan Trung vội đáp: “Khẳng định sẽ về, hắn không trở về nơi này có thể đi chỗ nào.” Trả lời xong, hắn lại cảm thấy đáp quá nhanh, vôị bổ sung nói: “Tiểu thư ngài nghĩ xem, hắn đem bình tiền quý giá nhất đều lưu lại chỗ ngài, chỉ phần này thôi có thể không trở lại sao?” Đồ Tô nhớ tới cái bình tiền mẻ kia, nhịn không được thổi phù một tiếng nở nụ cười. Quan Trung nhìn Đồ Tô cười, trong lòng thầm nghĩ: xem ra về sau ta phải thường xuyên nhắc nhở nàng một chút sự tồn tại của công tử, miễn cho bị người thừa cơ mà vào.
Sau Tết, Quan Lâm Trấn lại bắt đầu khôi phục phồn hoa náo nhiệt trước kia, chẳng những khách thương lui tới dần dần nhiều lên, người qua lại giữa biên quan và Trường An cũng càng ngày càng nhiều, mấy khách sạn cùng tiệm ăn trấn trên thường thường chật ních. Tiệm ăn cùng tửu quán Quan gia mỗi ngày đều không còn chỗ ngồi. Lúc này người vừa nhiều lên, các loại tin tức đường nhỏ cũng nhiều lên theo.
Đồ Tô vừa có thời gian rảnh liền hướng trên quầy kia ngồi, vừa thu tiền vừa liên tục giương lỗ tai nghe những thực khách đó ba hoa khoác lác.
Đầu tiên là nghe nói trong kinh lão hoàng đế tin sủng gian thần trước kia long thể không tốt, thoái vị dưỡng lão. Ngôi vị hoàng đế truyền cho thái tử. Tân hoàng đăng cơ, trong triều dân gian là bãi miễn rất nhiều chỉ lưu lại người có khả năng. Tục ngữ nói Thiên Tử nào triều thần đó, này ban đầu chọn sai phe đối lập với thái tử lập tức liền không hay ho vân vân.
Hôm nay câu hỏi được nói đến nhiều nhất trong nhóm thực khách không phải: “Ngươi ăn chưa?” Mà là: “Ai, ngươi nghe nói chưa…”
“Các ngươi nghe nói chưa? Thái tử muốn chăm lo việc nước, trọng chỉnh triều cương.”
“Đây là khẳng định, quan mới nhậm chức vẫn giữ nhiều lửa mà.” (QA: ý nói quan mới luôn muốn tìm cơ hội lập uy, ở đây là hoàng đế mới lên ngôi cũng muốn tìm cơ hội để thể hiện uy nghiêm)
“Ta nghe người ta nói, nhóm đại thần trước kia Thái Thượng Hoàng tin sủng sắp không hay ho. Tân hoàng vừa mới đăng cơ, trước hết đem Vương công công và Lý công công là thái giám đắc lực nhất của Thái Thượng Hoàng ban thưởng chết. Phỏng chừng tiếp theo sóng gió sẽ lan đến phiên nhóm quan
lão gia kia.”
“Ta đoán người gọi là Tả Thừa Tướng gì kia khẳng định chạy không được…”
“Hư, đừng nói lung tung, cẩn thận chút. Nghe người ta nói nanh vuốt của người nọ nơi nơi đều có…”
“Xích, tay hắn cho dù dài còn có thể vươn đến nơi này của chúng ta sao, ta thấy ngươi là cẩn thận quá độ.”
“…”
Mọi người còn đang nghị luận, nước miếng bay tứ tung.
Ngày hôm sau, khi Đồ Tô gặp lại huynh muội Lục gia, cũng hỏi chuyện tình Vương Thừa Tướng.
Phú Đan Ninh thấy trong phòng không người ngời liền oán hận nói: “Các ngươi đều chờ coi, Vương Tướng kia khẳng định rơi đài, theo ta thấy thật sự là xứng đáng! Không nói đến mấy năm nay hắn hãm hại bao nhiêu trung thần lương tướng, chỉ riêng là một đôi nhi nữ kia của hắn đã làm bao nhiêu chuyện xấu táng tận thiên lương!”
Lục Vân Trạch cũng căm giận phụ họa nói: “Vương Nghĩa Diễm kia quả thật đáng chết, nhớ tới ta liền…” Nói xong lại nhìn Lục Vân Nham, thấy hắn không có phản ứng gì, ngữ khí lại thoáng bình tĩnh chút nói: “Chúng ta sẽ chờ nhìn hắn xui xẻo.”
Mấy người đang nói chuyện, chỉ thấy Tang Lạc đã chạy tới nói: “Người ngày hôm trước tỷ tỷ mời xây phòng ở đến, đang chờ muốn xem bản vẽ ấy.”
Đồ Tô vỗ đầu nói: “Ai nha, ta đều quên mất, còn chưa có sửa bản thảo đâu, muội nói cho bọn họ đi trước xem địa hình, ngày mai ta đưa cho bọn hắn đi.” Tang Lạc nhớ được liền chạy đi trả lời.
Lục Vân Trạch cười hì hì hỏi: “Nhà các ngươi muốn xây viên?’ (Viên: Chỗ để chơi riêng)
Đồ Tô cười nói: “Nào có tiền nhàn rỗi kia? Chúng ta là xây nhà để ở đấy, hiện nay hai cái viện này vừa muốn người ở vừa muốn ủ rượu thực có chút chật hẹp, năm trước ở đông nam trấn mua một chỗ, xây rộng mở một ít. Chờ các ngươi lần tới đến đã xây tốt lắm.”
Lục Vân Trạch vừa nghe liên tục trầm trồ khen ngợi: “Được được, ta nhất định đến xem.”
Phú Đan Ninh cũng chen vào nói: “Đồ Tô muội muội, ta mới vừa nghe ngươi nói còn có bản vẽ đâu, sao không lấy ra để cho chúng ta nhìn một cái, ngươi cũng đừng quên, trước mắt đã có một cao thủ giỏi vẽ tranh ở chỗ này à, không cần cũng uổng.” Nói xong cười nhìn Lục Vân Nham. Lục Vân Nham cũng hướng nàng gật gật đầu cười cười, miệng khiêm tốn nói: “Nào có, đừng nghe nàng nói bậy.”
Phú Đan Ninh quyệt miệng không phục nói: “Ta nào có nói bừa, thúy viên nhà các ngươi không phải là ngươi vẽ sao? Những người đó thấy cũng không nói gì không tốt.” Đồ Tô vừa nghe cũng có tinh thần vội vàng cười nói: “Ta đây nhất định thỉnh giáo ngươi, các ngươi chờ, ta đi lấy bản vẽ.”
Nói xong nàng nhanh như chớp trở về phòng lấy đồ, chỉ chốc lát sau đã quay lại.
Đồ Tô đem bản vẽ mở ra đặt lên bàn, Lục Vân Nham tiếp nhận đến nhìn kỹ lên, vừa xem vừa nói: “Không tồi, rất thực dụng. Nhưng mà, ta cảm thấy còn có thể lại thêm một vài thứ vào, ta tùy tiện nói nói ngươi xem có thể hay không đi.” Đồ Tô vội bảo hắn nói tiếp.
Địa hình tốt như bậc này của các ngươi không lợi dụng đến quả thực đáng tiếc, tỷ như nói cái hồ nước này, liền xây một cái đình ở chỗ nước cạn, trang trí một bộ bàn. Trong hồ trồng chút hoa sen màu hồng, bên cạnh hồ lại trồng chút cây liễu, ngày mùa hè có thể hóng gió đọc sách khi mệt mỏi có thể ngắm phong cảnh.”
Đồ Tô liên tục gật đầu: “Ngươi nhắc nhở đúng, hồ nước này ta chỉ nghĩ nuôi cá cùng rùa đi. Không nghĩ tới cái khác.”
Lục Vân Nham ôn hòa cười, lại nhất nhất vạch ra mấy chỗ nào không ổn mấy chỗ nào cần cải tiến, Đồ Tô còn thật sự vội làm ký hiệu, chuẩn bị sau đó sửa chữa lại.
Lục Vân Nham còn nói thêm: “Nhà các ngươi người cũng không ít, sân trước đừng làm lớn, có thể tách ra xây mấy chỗ, tỷ như chỗ của tỷ muội các ngươi, tận khả năng u tĩnh tao nhã chút, hoa cỏ cây ăn quả nhiều chút. Chỗ của Đại ca Nhị ca người có thể xây trước mấy gian phòng ở ở, cái khác thì giản lược, chờ về sau khi bọn họ cần lại tự mình làm thêm. Đồ Tô cũng cảm thấy có đạo lý, cũng đều làm ký hiệu, ghi nhớ như vậy, bản vẽ liền vẽ loạn không bộ dáng.
Lục Vân Nham cười nói: “Tiếp tục như vậy, cái này chỉ sợ công tượng (thợ xây dựng) nhìn không rõ lắm, dứt khoát vẽ lại một phần.”
Đồ Tô cười khanh khách nói: “Vậy phiền toái ngươi.”
Đồ Tô nói xong liền tìm đến giấy bút, Lục Vân Nham lập tức liền múa bút bắt đầu vẽ lên. Phú Đan Ninh cùng Lục Vân Trạch ngay từ đầu còn nhìn xem hưng trí bừng bừng, về sau cũng đều không có hưng trí, hai người liền hứng thú rã rời đi ra ngoài tìm việc vui mới. Trong phòng chỉ còn lại có Đồ Tô cùng Lục Vân Nham, hai người ngồi ở một chỗ, thường thường thảo luận vài câu, Đồ Tô không thể không thừa nhận, kỹ năng vẽ của mình cùng Lục Vân Nham căn bản không cùng một trình độ.
Lục Vân Nham vùi đầu nghiêm túc vẽ, Đồ Tô nhìn trong chốc lát, cảm thấy cổ có chút cứng ngắc, liền bắt đầu ngồi duỗi người hạ bốn chân xuống, tiếp theo lại đi quan sát. Lục Vân Nham hoạch định chỗ cuối cùng, vừa vặn có một chỗ chi tiết muốn hỏi Đồ Tô, liền quay đầu hỏi nàng, vừa vặn Đồ Tô đang vươn cổ ghé lên xem, mặt hai người “Phanh” một tiếng đụng vào một chỗ.
Đồ Tô vội vàng nói: “Thực xin lỗi, ta không phải cố ý. Ngươi không sao chứ.” Lục Vân Nham sắc mặt xấu hổ liên tục nói không có việc gì, trên mặt lại xoát một chút hồng thấu. Vì che giấu, hắn vội vàng cúi đầu làm bộ như tiếp tục vẽ.
Đồ Tô vừa mới bắt đầu nghĩ là bị đụng vào đỏ, hiện tại vừa thấy thần thái này của hắn liền hiểu được đối phương là thẹn thùng. Trong lòng nàng mãnh liệt rơi mồ hôi, theo quy củ, nên thẹn thùng là nàng đi? Ai, cổ nhân chính là dễ dàng thẹn thùng, nàng trước kia ở trên phương diện buon bán gặp phải nam nhân, đừng nói đụng phải mặt cho dù là đụng vào chân thứ ba của hắn, cũng không có ai sẽ đỏ mặt. (QA: Đó là da mặt tỷ dày có được không!? -_-!!!)
Nàng có điểm không được tự nhiên xoa xoa cái mũi, nói: “Ngươi tiếp tục vẽ đi, ta đi ra ngoài đi một chút.” Nói xong liền bắt đầu chuồn đi giống như con thỏ vậy.
Lục Vân Nham đợi Đồ Tô đi rồi, nhịn không được vuốt nơi mình vừa bị đụng vào, chỉ cảm thấy lửa nóng bốc lên, trên mặt đỏ ửng không giảm ngược lại còn tăng.
Lục Vân Trạch cùng Phú Đan Ninh đang ở ngoài cửa nói chuyện, vừa thấy Đồ Tô vội vàng đi ra, vội cười hỏi: “Di, vẽ xong rồi?”
“Không đâu, còn đang vẽ. Ta đi chuẩn bị điểm tâm.” Đồ Tô nói xong cười cười lại rời đi. Phú Đan Ninh lại chạy vào xem Lục Vân Nham, lúc này Lục Vân Nham trên mặt đỏ ửng chưa rút, ánh mắt xao động, giống như một đầm nước xuân vậy.
Phú Đan Ninh thấy tình hình như vậy không khỏi trong lòng một trận hồ nghi, tình hình này làm sao lại có chút không đúng đâu. Nhưng nàng nhất thời lại nói không nên lời không đúng chỗ nào.
Đang nghĩ tới, Đồ Tô đã bưng điểm tâm cùng nước trà tới. Phú Đan Ninh thấy Đồ Tô cùng bình thường giống nhau, chuyện trò vui vẻ như cũ, thái độ thoải mái, lại nhìn Lục Vân Nham vẫn là có chút không thích hợp. Ánh mắt của nàng ở trên mặt hai người xem qua xem lại, ý đồ tìm kiếm chút dấu vết để lại.