Thanh âm của Đồ Tô không cao không thấp, bình ổn vững vàng đem một phen nói cho hết lời. Lục đại phu nhân nghe xong, sắc mặt lại bỗng nhiên biến đổi, những người khác ở bên cũng nín lặng đè nén bực bội. Trong phòng yên tĩnh chỉ có tiếng hít thở của mọi người.
Lâm thị thấy tình hình như vậy, co quắp bất an nha nha nói: “Lục phu nhân, tiểu nữ từ nhỏ được nuông chiều hỏng rồi, ngươi đừng trách móc…”
Lục đại phu nhân không nói tiếp, bà tử ở phía sau bà được ám chỉ, nóng lòng muốn tỷ thí, vừa muốn há mồm nói chuyện. Đồ Tô lại căn bản không cho nàng ta cơ hội, nàng cười đong đưa cánh tay của Lâm thị nói: “Nương, ngài sao có thể nói ta như vậy chứ! Ngài nếu nói nuông chiều ta, vì để không uổng công gánh hư danh này, ta cần phải nói ra bất mãn với ngài: người xem xem nương người khác là làm như thế nào? Người ta đều là ‘Chồn thấy đứa nhỏ của mình thơm, con nhím thấy đứa nhỏ của mình nhẵn bóng’. Đứa nhỏ nhà người khác bất kể làm cái gì, mẫu thân bọn họ đều chỉ để ý đùn đẩy lên trên người người khác. Nương tại sao lại cứ thích đem sai lầm kéo lên trên người ta! Nương, ngài nên cùng người ta học hỏi! Cũng nên đem ta làm bảo, đem đứa nhỏ nhà người khác đều làm cây cỏ! Về sau cũng đừng lơ là thờ ơ, người nào trên đường liếc mắt nhìn ta nhiều một cái, ngài cũng phải nghĩ là hắn có phải có tâm tư với ta hay không!” Lâm thị tự nhiên nghe ra được ý ở ngoài lời của nàng, nàng lúc này đáp ứng cũng không phải, không đáp ứng cũng không phải, chỉ có thể cười khan. (QA: Ta nói nha, ta k thể k khâm phục tỷ, lúc trước là Đào thị, lúc này là Lục đại phu nhân này. Tỷ cũng quá có tài đi, chửi người k cần chuẩn bị bản nháp trước, còn có thể tùy cơ ứng biến, thay đổi theo mọi hoàn cảnh! Ta muốn theo tỷ học tập!!!! Ta sùng bái mù quáng với tỷ rồi!)
Lục đại phu nhân há lại không nghe ra ngấm ngầm hại người chỉ cây dâu mà mắng cây hòe của nàng? Nhất thời mặt bà trầm như nước, nếu không phải sợ có tổn hại thể diện của mình, bà đã sớm nhịn không được. Lâm thị cũng nhìn ra không thích hợp, không ngừng cùng Đồ Tô nháy mắt, ai ngờ Đồ Tô lại giống như không phát hiện. Một mạch lôi kéo Lâm thị, nhìn xung quanh mà nói nàng, mới nghe qua, nàng là đang nói lung tung mây núi sương biển, lắng nghe kỹ xuống, hóa ra những lời này tất cả đều quay chung quanh một cái tư tưởng trung tâm: châm chọc Lục đại phu nhân tự cho là đúng.
“Nương, ta trước tiên nói với người một chuyện thú vị. Ngày hôm trước ta cùng ca ca gặp được thổ tài chủ trấn trên, tài chủ kia muốn cùng nhị ca lôi kéo làm quen, Nhị ca ngại hắn làm người thô bỉ keo kiệt không muốn quan tâm hắn, ai ngờ hắn nhưng lại trực tiếp chạy qua đến đỏ mặt tía tai chất vấn hai chúng ta nói ‘Hai huynh muội các ngươi thực không hiểu chuyện, ta là người giàu nhất nơi này, người ở đây thấy ta người nào không phải cung kính, vì sao chỉ hai người các ngươi là hờ hững?’ Ta lúc ấy nghe xong chỉ cảm thấy buồn cười, liền hỏi hắn ‘Nhà ngươi nhiều tiền như vậy, có từng cứu tế cho nhà ta một văn tiền?’ người nọ mặc dù không hiểu lời này, nhưng là thành thật trả lời: ‘Ta cùng với nhà ngươi không quen không biết, ta dựa vào cái gì phải cứu tế cho các ngươi?’.
Ta lúc ấy liền cười nói, ngươi đã chưa từng cho nhà ta kiếm lợi một văn tiền nào, vậy tiền nhà ngươi cùng chúng ta có quan hệ gì? Ngươi có tiền tất nhiên là ngươi tiêu, dựa vào cái gì muốn chúng ta cung kính đối với ngươi? Ngươi giàu, chúng ta không chiếm tiện nghi của ngươi; ngươi nghèo, nhà ta cũng không có tổn thất gì. Cho nên vô luận là nghèo hay giàu đều cùng chúng ta không liên quan. Đã không có liên quan hệ gì, nhà ta tại sao cần phải đi theo người khác nịnh bợ ngươi. Ta nói nửa ngày, người nọ cũng là tỉnh tỉnh mê mê. Nương, ngươi nói người này buồn cười hay không, ngay cả một cái tiểu nữ tử như ta đều hiểu được ‘Người cần phải tự trọng thì mới được người khác tôn trọng’, người cần phải có ích cho người khác, rồi sau đó mới đạt được thế nhân tôn trọng. Ngươi nói hắn có tiền, chỉ để ý chính mình hưởng thụ tiêu xài, chưa từng vì quê nhà đã làm một chút việc thiện, cho dù tâm huyết dâng trào làm chút chuyện tốt, lại vội vàng tuyên dương đến thần tiên cùng Diêm Vương đều biết. Cố tình còn ánh mắt đặt trên đỉnh đầu, tự cho là đúng, cho rằng mỗi người đều nên nịnh bợ hắn. Này thực sự gọi là quan tài trống đưa tang — trong quan tài không có người; người gù ngẩng đầu — hai đầu vểnh lên; cây hành tự mình nhảy vào nồi, từng cây từng cây tự mình đảo trong nồi; hắn người như thế tựa như đuôi mèo kia, thường thường lại vểnh lên trên, mọi người càng vuốt nó càng vểnh, cố tình ta lại không vuốt nó — ” (QA: Tỷ ác!)
“Đủ!” Đồ Tô đang nói đến hưng trí bừng bừng, lại bỗng nghe một trận rống giận. Mọi người ngẩng đầu nhìn qua, chỉ thấy Lục đại phu nhân kia sắc mặt đã muốn từ trắng biến thành xanh lại biến thành hồng, bà rốt cục bị đánh bại! Đồ Tô thấy bà như vậy, cố nén mới không lộ ra nụ cưới chế nhạo. Làm bộ như vẻ mặt tự trách nói: “Ai nha, Lục phu nhân, ngươi xem, ta nửa ngày không gặp nương ta nên có một bụng lời muốn cùng nàng nói, thế nhưng đã quên ngài còn ở nhà ta làm khách, thực thất lễ, thực thất lễ.”
Lục đại phu nhân bộ ngực hơi hơi phập phồng, cố nén tức giận, cũng không lấy con mắt xem nàng, chỉ vịn tay bà tử chậm rãi đứng dậy, lưng cứng ngắc đi ra ngoài.
Đi tới cửa, bà mới quay đầu, lấy con mắt từ trên cao nhìn xuống nhìn Đồ Tô, hơi hơi cười lạnh nói: “Ngươi cứ ngông cuồng đi, có thời điểm ngươi hối hận, ta sẽ chờ…”
Đồ Tô lạnh nhạt cười nói: “Phu nhân, ngươi này lại nói sai rồi. Ta chưa từng cho rằng mình có sai. Đương nhiên, ta thừa nhận lời mình nói ngươi khả năng không thích nghe, nhưng là ngươi cũng nên hiểu được, — dù sao ta cũng không phải người bói toán trên đường kia, tận lực đem lời ngươi thích nghe mà nói.” Nàng vừa nói vừa nhẹ nhàng bước chân ra khỏi cửa phòng, đột nhiên phát hiện Lục Vân Nham cùng Lục Vân Trạch và Phú Đan Ninh nhưng lại nhất tề đứng ở chỗ cửa.
Ánh mắt Lục Vân Nham cực kỳ phức tạp nhìn Đồ Tô, môi động mấy cái, cuối cùng chỉ miễn cưỡng xả ra mỉm cười, thấp giọng nói: “Quan cô nương, thực có lỗi, cho phép Lục mỗ ngày khác lại đến nhà tạ lỗi.” Ngữ khí rõ ràng so với trước kia lại có chút xa lạ. Đồ Tô cũng không để ở trong lòng, khoát tay nói: “Không có việc gì không có việc gì. Hương dã lậu điếm (quán nhỏ sơ sài nơi thôn quê hoang dã), không thể khoản đãi thượng khách, còn xin thông cảm nhiều hơn.” Lục Vân Nham cúi đầu, lại đối Lâm thị hạ thấp người vái chào. Sau đó yên lặng đi theo sau người Lục đại phu nhân, cùng mọi người Lục gia cùng nhau rời khỏi.
Lục đại phu nhân ra ngoài cửa ngồi ở trên kiệu màu xanh, nghênh ngang mà đi. Tùy tùng thị nữ Lục gia theo sát sau đó, chậm rãi hướng khách sạn Hà gia mà đi.
Lâm thị dựa cửa đứng trong chốc lát, mới chậm rãi khôi phục bình thường, nàng có chút bất an túm túm góc áo Đồ Tô nói: “Ngươi nói bà ta như vậy, về sau chúng ta có thể có phiền toái hay không?” Ở trong mắt nàng, Lục phu nhân chính là quan phu nhân tôn quý kia, từ xưa dân không cùng quan đấu. Nàng sao có thể không sợ hãi?
Đồ Tô không ngại nói: “Tay bà ta lại lớn đến mức có thể che khuất trời sao? Hơn nữa, tay bà ta cũng không lớn, chẳng qua so với chúng ta có tiền hơn một chút có thế hơn một chút mà thôi. Bà ta có thể thế nào?” Theo nàng biết, Lục gia cũng chỉ có Lục Tứ lão gia là đồng tri Vân Châu, hơn nữa xưa nay hắn nổi tiếng có bản tính cẩn thận, ham thanh danh. Người nhà Lục gia rất ít nghe nói qua làm việc thiên tư (lấy việc công làm việc riêng) làm rối kỉ cương, ỷ thế hiếp người. Còn nữa, chuyện nàng đắc tội Lục đại phu nhân chỉ sợ rất nhanh liền truyền mọi người đều biết, đến lúc đó, Lục phu nhân nếu muốn lén trả thù nhà nàng, sẽ phải hảo hảo cân nhắc một phen, — trừ phi, bà có thể không để ý thanh danh của Lục gia, cho dù bà nguyện ý, cũng có người quản bà kìa. Cho nên, nàng cũng không sợ. (ta tra GG thì đồng tri này nghĩa là trưởng ban, k biết nên để thế nào nên ta cứ để nguyên)
Lâm thị vẫn là lo lắng không thôi, Đồ Tô đành phải khuyên nhủ: “Nương, lúc trước chúng ta cũng không có làm
ra bất cứ việc gì không thỏa đáng, đối phương vẫn hùng hổ tới cửa vấn tội, ta nói cùng không nói những lời này, đều đã sớm bị cho là đắc tội bà ta. Nếu sớm đã đắc tội, ta vẫn là dứt khoát nói tốt hơn. Làm người không thể quá mềm yếu, nếu không ai cũng muốn nhào nặn ngươi.” Lâm thị hàm hàm hồ hồ gật đầu ứng phó.
Lúc này đã sớm có những láng giềng có lòng hiếu kỳ nặng kia đến hỏi thăm chuyện vừa rồi, Lâm thị bất đắc dĩ đành phải tiến lên ứng phó.
Quan Văn cũng chạy lại đây, cười nói khẽ với Đồ Tô: “Muội mới vừa nói những lời kia, ta đều nghe được, thật sự là làm cho người ta hết giận. Đại muội, muội nếu là nam tử, nên vào triều làm quan, này cái gì Nghiêm Ngự Sử Đinh gián Quan đều đứng phía sau.”
Đồ Tô vẻ mặt bất đắc dĩ thở dài: “Nhị ca cho là ta nguyện ý như vậy sao? Mỗi lần đều là bị buộc bất đắc dĩ. Đều do yêu quái hoành hành quỷ quái mọc thành bụi làm hỏng thế đạo kia, sinh sôi đem một cái tiểu cô nương như ta bức thành Ngự Sử phố phường.” Quan Văn nghe được câu này, suýt nữa thì cười ra tiếng đến.
Đồ Tô nói xong câu này lại nghiêm mặt nói: “Nhị ca về sau sợ là cùng huynh đệ Lục gia bất hòa chút.”
Quan Văn nghe câu như thế, trên mặt tươi cười dần dần thu liễm lại, cũng nghiêm mặt nói: “Thật sự là đáng tiếc, Vân Nham người này thật không tồi.” Nói xong lại lén liếc mắt nhìn Đồ Tô một cái, xem phản ứng của nàng. Đồ Tô cũng yên lặng gật đầu, làm như đồng ý lời của hắn.
Quan Văn vội nói tiếp: “Chính là ngươi làm như vậy, hết giận thì hết giận, tuy vậy đem sự tình hoàn toàn làm cương lên, về sau chỉ sợ — ”
Đồ Tô không ngại cười nói: “Cương hay không cũng không quan trọng. Dù sao ta là cũng không phải ta muốn như vậy. Không có gì đáng sợ.”
“Nhưng là… Các ngươi…” Quan Văn muốn hỏi rõ ràng, lại cảm thấy hỏi trực tiếp như vậy không quá thỏa đáng, đành phải đem lời nói đến miệng một lần nữa nuốt đến trong bụng.
Hai người Quan Văn cùng Đồ Tô nói chuyện, Quan Trung đứng ẩn nấp ở chỗ khuất âm thầm cao hứng. Tình hình mới vừa rồi hắn toàn bộ xem ở trong mắt, nay hắn rốt cục thả xuống tảng đá trong lòng. Đồ Tô nói Lục đại phu nhân như vậy, mà Lục Vân Nham kia lại là một người rất hiếu thuận, trong lòng khó tránh khỏi có chỗ không vui — cho dù hiện tại nhịn xuống, chuyện tình giống như vậy tích lũy nhiều, cuối cùng cũng sẽ bùng nổ. Mà tiểu thư quyết không phải người có thể ẩn nhẫn. Chỉ một điều này thôi khả năng của bọn họ cũng không lớn, cái này kêu là hữu duyên vô phận. Con vịt đến miệng lại đã trở lại! Về phần cha mẹ thiếu gia nhà mình, phu nhân đã mất nhà hắn cho dù ở trên đời, cũng tuyệt đối có thể cùng Đồ Tô hòa thuận ở chung — bởi vì tính tình các nàng có một chút giống nhau.
Về phần hai vị ở kinh thành kia — Quan Trung vừa nghĩ tới hai người này không khỏi hận răng nanh cách cách rung động. Đột nhiên, trong đầu của hắn ánh sáng chợt lóe, một cái ý tưởng tự cho là tuyệt diệu hiện ra: nàng nếu thành người của thiếu gia, không đúng, là thiếu gia trở thành người của nàng. Nàng có phải hẳn là cùng thiếu gia cùng buồn cùng vui cùng hận cùng ghét hay không. Như vậy có phải là nàng có thể giúp đỡ thiếu gia thu thập hai kẻ gian trá trong kinh kia hay không? — này tuyệt đối có thể, nàng ngay cả cha ruột của mình đều có thể xuống tay, huống chi là cha mẹ người khác! Quan Trung thiếu chút nữa vì cái ý tưởng này hoa chân múa tay vui sướng lên. Nhưng là thiếu gia đến tột cùng khi nào thì có thể trở về? Vì sao đến bây giờ vẫn không có tin tức gì? Quan Trung lúc vui lúc buồn, cảm xúc phập phồng bất định…
Ở khách sạn Hà gia Lục Vân Nham lúc này cũng là khuôn mặt u sầu đầy mặt, mâu thuẫn dị thường, trong lòng giống như có một đoàn ma loạn vậy, để ý không rõ, vuốt không thuận. Lục đại phu nhân vừa về đến khách sạn liền đem Lục Vân Nham kêu vào trong phòng giáo huấn một chút. Lục Vân Nham luôn luôn hiếu thuận, tự cảm thấy mẫu thân vì chính mình thao nát tâm, tất cả mọi chuyện đều tận lực tùy bà. Trừ bỏ bởi vì việc xung hỉ, chính mình ở dưới sự cổ động của Nhị đệ rời nhà trốn đi, hắn chung quy chưa từng làm chuyện tình trái với ý nguyện của mẫu thân. Nhưng hôm nay việc này, trong lòng hắn lại phức tạp dị thường, sau khi từ chỗ mẫu thân trở về, hắn liền vẫn thở dài thở ngắn, mặt co mày cáu. Trong mắt của hắn thỉnh thoảng hiện ra đủ loại hình tượng của Đồ Tô, nàng khôn khéo, lưu loát, quang minh hào phóng, nàng mồm miệng lanh lợi lại hài hước khôi hài. Ngày thường cảm thấy đây là ưu điểm của nàng, cùng nữ tử khác hoàn toàn không giống. Nay hắn lại đang buồn rầu, loại tài hùng biện này của nàng vì sao cố tình muốn bày ra ở trước mặt mẫu thân hắn? Hắn đến tột cùng phải dùng cái phương pháp gì mới có thể vãn hồi ấn tượng của Đồ Tô ở trong lòng mẫu thân? (QA: Ta càng ngày càng cảm thấy chán ghét LVN này, lại là một ngu hiếu vĩ đại trong truyền thuyết, ta tin tưởng vợ của tên này bị mẹ hắn ức hiếp hắn sẽ k bênh vực mà khuyên vợ hắn nên nhịn nhịn nhịn……… Sao hắn k nghĩ tới Đồ Tô tỷ có lỗi j mà tự dưng bị mẹ hắn khởi binh hỏi tội như thế!?)
Lục Vân Nham trằn trọc nửa đêm, cuối cùng thật sự không buồn ngủ, liền đứng lên mở cửa sổ ngắm trăng, lúc này đang giữa lúc đông xuân giao mùa, khí hậu biến hóa dị thường, mọi người vốn đã dễ nhiễm bệnh, hắn thân mình xưa nay lại không tốt, ngày thứ hai liền ngã bệnh. Lục đại phu nhân gấp đến độ vội vàng mời thầy thuốc đến chẩn mạch, hành trình vốn định tốt lại xáo trộn, lúc này đành phải ngưng lại. Lúc này Lục Vân Trạch quả thực vội hỏng rồi, hắn ba phía bôn ba qua lại, vừa phải chiếu cố Lục đại phu nhân còn phải lưu tâm Lục Vân Nham, cộng thêm một cái Phú Đan Ninh phải quan tâm, cả người chân không chạm đất, chật vật không chịu nổi.
Càng làm cho người ta lo lắng là, bệnh của Lục Vân Nham nhưng lại càng ngày càng nặng, vừa mới dưỡng lên một chút nguyên khí lại dần dần hao mòn. Phụ cận Quan Lâm Trấn này cũng không có thầy thuốc tốt nào, hai ngày trước mời đến người ta chỉ biết nói chút luận điệu cũ rích, khai dược hiệu quả cũng cực có hạn. Cuối cùng Lục Vân Trạch không ngừng cam đoan khuyên bảo, Lục đại phu nhân mới đêr cho đi mời Điền lang trung đến.
Điền lang trung vẫn cùng ngày thường giống nhau, thân mặc quần áo vải tầm thường, ôm cái hòm thuốc cũ, vẻ mặt lạnh nhạt, chầm chậm mà đến. Đối Lục đại phu nhân cũng là đối xử như bình thường. Lục đại phu nhân vừa thấy hắn như vậy trong lòng có chút không vui, nhưng trên mặt cũng không nói cái gì.
Điền lang trung chẩn mạch, lại nhìn sắc mặt một cái, cuối cùng kết luận nói: “Ngẫu nhiên cảm phong hàn, cộng thêm nóng giận tích tụ, tâm tình không vui. Phong hàn dễ trị, tâm bệnh khó chữa, chạy nhanh tự nghĩ biện pháp.”
Lục đại phu nhân nghe xong nửa tin nửa ngờ, muốn quát Điền lang trung bảo ngưng lại, lại cảm thấy không ổn, cứng rắn nhịn xuống. Lục Vân Trạch vừa nghe chẩn đoán này, trong lòng đã hiểu được vài phần. Vội hỏi: “Thầy thuốc có thể nói tường tận một chút không?”
Điền lang trung thản nhiên nói: “Này ngươi nên hỏi bệnh nhân.” Hai người đang nói chuyện, Lục Vân Nham vừa mới tỉnh lại, hắn không khỏi đỏ mặt, vội vàng nói: “Khụ khụ, thầy thuốc, ta thật sự không có việc gì, rất nhanh thì tốt rồi.”