Xuyên Qua Chi Nông Nữ Có Độc

Trở về


trước sau

“Tiền đại nương gần đây có khỏe không? Đến đến, mau vào ngồi.” Lâm thị vẻ mặt mang cười nhiệt tình tiếp đón, Tiền bà mối đầu đội hoa đỏ thẫm, mặt thoa phấn dày, ăn mặc cảnh xuân tươi đẹp. Giống con gà mái vậy cười khanh khách nói: “Ai nha Lâm nương tử, lão thân mang đến cho ngươi chuyện vui đây, cửa thông gia lần này chính là ngàn dặm chọn được một đấy!”

Lâm thị nhịn xuống vẻ mặt vui mừng, ra vẻ lạnh nhạt hỏi: “Không biết đại nương nói là nhà ai?”

Trên mặt Tiền bà tử tươi cười nói: “Hộ gia đình này nhà ngươi cũng biết, chính là Tôn gia mở cửa hàng lương thực ở đầu phía tây trấn kia, có phải ngàn dặm chọn được một người hay không?” Lâm thị vừa nghe, trong lòng mừng rỡ, nói: “Nhà hắn ta tất nhiên là biết, thường có lui tới.”

Tiền bà tử gật đầu nói: “Tôn chưởng quỹ cùng nương tử hắn đối với Nhị cô nương nhà ngươi khen không dứt miệng, nói nàng tính tình nhanh nhẹn miệng lại ngọt, tay nghề nấu ăn lại tốt. Hai người bọn họ vốn muốn tới, đứa nhỏ tuổi cũng không lớn, chờ một chút cũng không muộn. Ai ngờ nay nhưng lại đột nhiên phát sinh chuyện lạ bực này, sợ là đêm dài lắm mộng, vẫn là sớm đính thân mới yên tâm.” Lâm thị vừa nghe quả nhiên không phải tới làm mai cho Đại nữ nhi, trên mặt hơi hơi cứng đờ, trong lòng có chút phức tạp. (QA: Tại tỷ “hiền” quá mà! -_-!!!)

Tiền bà tử kia đi quen ngàn nhà đi qua vạn hộ, cũng luyện ra một đôi mắt sắc bén, lúc này nàng cũng đoán được suy nghĩ của Lâm thị, vội nói: “Lâm nương tử, vô luận làm mai cho người nào, dù sao cũng là nữ nhi của ngươi. Đại cô nương nhà ngươi tất nhiên là muốn tìm nhà chồng, cũng đâu có khác nhau đúng không? Dù sao đều là con rể của ngươi người nào mà không giống nhau? Hơn nữa, Đại cô nương nhà ngươi không phải cũng nói ra muốn kén rể sao? Tôn gia kia chỉ có duy nhất một con trai, sợ là không thể. Đợi nói thành cọc hôn nhân này, lão bà tử ta sẽ giúp ngươi lưu ý, chỉ bằng giao tình của ta đây, ta nhất định tìm cửa hôn nhân tốt cho Đại a đầu nhà ngươi.”

Lâm thị nghe nàng nói cũng có đạo lý, nếu là bình thường, Tang Lạc cũng sẽ không vội mà đính thân, nhưng trước mắt loạn như vậy, mọi người đều như ong vỡ tổ cưới con dâu gả nữ nhi, nếu nàng không đáp ứng, đều có người nguyện ý đem nữ nhi gả đến Tôn gia. Sợ là qua thôn này sẽ không điếm kia. Nghĩ đến đây, nàng cũng buông xuống khúc mắc, vội vàng trên mặt mang cười nói: “Cực khổ cho Tiền đại nương, nhưng là ta còn cần cùng đương gia thương lượng mới tốt.” Tiền bà tử cười cười nói: “Không vội không vội, đây là chung thân đại sự của nhi nữ tất nhiên là muốn suy nghĩ rõ ràng. Hai ngày sau ta lại đến thăm ngươi, nghe ngươi trả lời.” Hai người lại tán gẫu vài câu, Lâm thị bao cho Tiền bà tử chút tiền đồng, lại cầm chút điểm tâm xem như tạ lễ, nhiệt tình đưa nàng ra cửa.

Đợi đến lúcăn cơm tối, Lâm thị liền đem lời này nói trước mặt mọi người. Hiện tại nhà các nàng hình thành một cái quy củ bất thành văn, vừa có chuyện gì đều là tụ cùng một chỗ nói, để cho mọi người suy nghĩ, không câu nệ lớn nhỏ mỗi người đều có thể phát biểu ý kiến của mình. Tang Lạc vừa nghe chính là có liên quan tới chung thân của mình, đơn giản có chút ngượng ngùng cúi đầu, không còn tiếp tục nhảy nhót như lúc trước nữa. Những người khác nghĩ qua trong chốc lát, cũng đều đồng ý cửa hôn nhân này. Ngay cả Đồ Tô cũng không ngừng nói không tồi. Đồ Tô trong lòng nghĩ, hôn nhân ở thời đại này, tình yêu là không trông cậy vào được. Tuy rằng nơi đây dân phong cởi mở, nhưng cũng không thể tự do luyến ái, tự do đá nhân giống như hiện đại. Có thể trông mong đó là gả cho một người nam nhân hiểu rõ gốc gác, nhân phẩm tính cách khá là được. Tôn gia khoảng cách vừa gần, hơn nữa đều quen biết lẫn nhau, cha mẹ Tôn Bình An đều thực thích Tang Lạc. Nàng gả qua khẳng định sống không tồi.

Ai ngờ, Tang Lạc lúc này lại mở miệng: “Nương, tỷ tỷ, cửa hôn nhân này ta không đồng ý!” Lâm thị nghe vậy không khỏi sửng sốt, những người khác lại cảm thấy lẫn lộn. Đồ Tô trong đầu nhanh chóng đem nam tử Tang Lạc có thể quen biết lướt qua một lần, phát hiện nàng cũng không có khả năng ái mộ với nam tử khác, nhất thời cũng có chút khó hiểu.

Tang Lạc ngẩng đầu, cắn môi kiên định nói: “Dù sao ta cũng không đồng ý.” Nàng không chờ mọi người nói chuyện tiếp lại nói thêm: “Nương cũng đừng từ chối nhà hắn, chỉ nói tỷ tỷ của ta còn chưa đính than đâu, huống hồ Tôn Bình An cùng tỷ tỷ tuổi xấp xỉ…” Nói xong lại nhìn nhìn Đồ Tô, trên mặt mang theo một tia xin lỗi. Đồ Tô giật mình hiểu được, nàng nhất định là cảm thấy mình đoạt việc hôn nhân thuộc về mình cho nên mới nói cự tuyệt. Đồ Tô trong lòng một trận cảm khái, nàng trước kia khi xem tiểu thuyết luôn nhìn thấy hai tỷ muội vì tranh một người nam nhân mà trở mặt thành thù, càng đấu đến ngươi chết ta sống, lúc ấy phi thường buồn bực, nam nhân trên đời nhiều như vậy vì sao nhất định tranh một người kia! Là thật sự yêu hay là vì nam nhân giống cơm, cướp ăn mới thấy hương vị ngọt ngào! Hiện tại Tang Lạc thế nhưng muốn nhường cho mình…

Đồ Tô bên này nghĩ đến nhập thần. Lâm thị cùng những người khác lúc này cũng hiểu được ý tứ của Tang Lạc. Lâm thị mở miệng muốn nói, ta cũng muốn để cho tỷ tỷ con gả qua, nhưng là đối phương đề ra chính là con. Nhưng lại sợ lời này nói ra làm tổn thương tự tôn của Đại nữ nhi, bởi vậy nàng do dự sau một lúc lâu, vẫn không tìm thấy lời thích hợp để nói. Quan Hậu Tề lại nói chuyện vụng về, hơn nữa hắn tự giác thân phận đặc thù nói nhiều không bằng nói ít, bởi vậy cũng giống cái hũ nút vậy, không nói được một lời. Quan Văn muốn nhắc đến chuyện Lục Vân Nham, nhưng lại cảm thấy sự tình còn không có tin tức, nói ra cũng không tốt. Vì thế người một nhà đều cùng nhau im lặng.

Đồ Tô suy tư trong chốc lát, đột nhiên phục hồi tinh thần lại, nàng sáng sủa cười dẫn đầu đánh vỡ trầm mặc, vỗ vỗ đầu Tang Lạc, lời nói thấm thía nói: “Đứa ngốc, tâm tư của muội ta hiểu được. Muội trước hãy nghe ta nói, nhất là ta đối với Tôn mập mạp kia thật sự là không có ý tứ gì; thứ hai, tính tình kia của nương hắn chỉ sợ cùng ta cũng không hợp; còn có, ta là thực sự tính kén rể tới cửa, Tôn gia làm sao có thể đem con trai duy nhất đến nhà chúng ta ở rể. Cho nên vẫn là hai người các ngươi thích hợp. Còn nữa người ta đề ra là muội, làm sao có thể tính là đoạt của ta?” Tang Lạc nghe đến đó thoải mái hơn chút, nhưng vẫn bất an nói: “Nhưng là tỷ tỷ bây giờ còn chưa đính thân đâu…”

Đồ Tô vẻ mặt khẳng định nói: “Các ngươi đều yên tâm đi, trong lòng ta sớm đã chọn một người.”

Mọi người vừa nghe lời này, thật ra còn kinh ngạc hơn hồi nãy nữa. Chỉ có Quan Văn tự cho là hiểu được tin tức, nghĩ đến nàng chỉ là Lục Vân Nham. Trong lúc nhất thời, tâm tình cũng có chút phức tạp.

Lại nghe Quan Mao lớn tiếng reo lên: “Ai nha, Đại muội, muội nói một chút hắn là ai vậy? Đại ca ta giúp muội canh giữ lấy.”

Đồ Tô ra vẻ thần bí nói: “Đến lúc đó các ngươi tự sẽ biết.” Tiếp theo, mặc kệ mọi người lại hỏi như thế nào, nàng chính là không chịu nói. Tất cả mọi người nghĩ đến nàng là khó được thẹn thùng, cũng chỉ đành cố nén tò mò không hỏi nữa. Kỳ thật cũng không phải Đồ Tô thẹn thùng không chịu nói, mà là thật sự không có chọn được người nào. Lúc trước nàng nghĩ khối thân thể này tuổi không lớn, vốn định kéo dài tới cuối cùng, thật sự không được liền tìm một nam tử tính nết ôn hòa, thân thể sạch sẽ, trong nhà nhân khẩu đơn giản gả cho. Cho nên cũng sẽ không đem tâm tư đặt tới mặt này, nhưng là kế hoạch cản không nổi biến hóa, ai có thể nghĩ đến, lão lợn giống Hoàng Đế trong kinh kia sẽ thoái vị nhanh như vậy, lợn giống mới vừa muốn phong phú hậu cung, thật sự là làm cho trở tay không kịp. Hiện tại nàng phải tập trung không ít tinh lực giải quyết chuyện này, đối sách trước mắt của nàng là: Yêu cầu rõ ràng, chọn mục tiêu chính xác, tung lưới rộng rãi, chọn cá trọng điểm. Ngựa đực hoa tâm từng dạo kỹ viện từng chơi kỹ nữ, kiên quyết không cần; rất chua rất cổ hủ cả đầu là con đường công danh làm quan tự cho là có tài nhưng không gặp thời cũng không thể muốn; một bụng lễ giáo phong kiến không đem nữ nhân làm người cũng không cần. Trong nhà không có tiền không sao, nàng tự mình kiếm; không có tài hoa không bản lĩnh cũng không quan trọng, nàng tự mình học; bộ dạng không đẹp trai cũng không có việc gì, chỉ cần đừng xấu dọa người là được…

Đồ Tô ở nơi đó không ngừng âm thầm cân nhắc, người một nhà Quan gia ở trong phòng sôi nổi nói không ngừng, ngoài cửa Quan Trung cũng bối rối theo. Đặc biệt Đồ Tô đem khẩu vị của hắn cũng treo lên. Hắn cũng ở trong lòng âm thầm đoán: người trong lòng tiểu thư chọn là ai? Là thiếu gia nhà mình sao? Không giống không giống. Hắn giờ phút này nhịn không được thầm oán thiếu gia nhà mình, trên đời nào có hoá trang như vậy, phong lưu phóng khoáng, tao nhã cái nào không tốt chứ, vì sao nhất định sắm vái cái loại thư sinh ngốc nghèo kiết hủ lậu này, nếu thiếu gia có thể đem ra diện mạo
thực của mình xuất ra một hai phần, hắn không tin không làm tiểu thư rung động… Nay vậy phải làm sao bây giờ?

Ngay tại thời điểm Quan Trung rối rắm không thôi, Tô Trung Thần thế nhưng đột nhiên trở về. Quan Trung tất nhiên là kinh hỉ không thôi, tư thái kia tựa như chú chó đại hắc nhìn thấy Đồ Tô cầm xương cốt vậy. Mọi người Quan gia đối với hắn tất nhiên là nhiệt tình nghênh tiếp, Lâm thị còn đặc biệt vì hắn làm một bàn tiệc nhỏ đơn giản đón gió tẩy trần. Tô Trung Thần cũng tặng bánh bao một cái dây xích bạc làm lễ đầy tháng.

“Trong nhà cháu thế nào?” Sau khi ăn xong, Lâm thị thực hiền lành hỏi han.

“Tiểu sinh sau khi trở về tới trước mộ phần cha mẹ đốt hương tiền giấy, lại đi tìm mấy thân thích, thế nhưng bọn họ không phải chuyển đi thì là từ thế (chết), thực làm cho người ta thương tâm, tiểu sinh nay chính xác là cô độc.”

Lâm thị một trận thổn thức cảm khái, lại vội khuyên nhủ: “Nếu như thế, cũng đừng nghĩ nhiều. Liền ở chỗ này hảo hảo tìm cái nghề nghiệp làm, tương lai cưới vợ sinh con an cư lạc nghiệp đi.”

Tô Trung Thần vội nói: “Tiểu sinh đang có ý này, chính là trên không có song thân làm chủ, còn xin bá mẫu quan tâm nhiều hơn.”

Lâm thị trong lòng vừa động, thuận miệng hỏi: “Tuổi của cháu cũng nên làm mai, nhưng thật ra cháu nói nói xem muốn tìm cái cái dạng gì, trong lòng ta cũng tiện có cái để cân nhắc?”

Tô Trung Thần nghe câu đó, xấu hổ một lát, mỉm cười nói: “Tìm cái… cái này, tiểu sinh nhất thời cũng nói không rõ ràng.”

Hai người đang nói, chỉ thấy Đồ Tô đã đi tới. Tô Trung Thần vội chắp tay vấn an, sau đó cúi đầu rũ mắt xuống một bộ dáng ôn hòa hiền lành phi lễ chớ nhìn.

Đồ Tô nhưng cũng không có giống hắn như vậy, mà là không chút khách khí đem hắn cao thấp đánh giá một lần, giống như đang phân rõ thật giả vậy. Hắn vẫn như cũ là loại hình dáng ngu ngốc kia, nhưng không biết có phải là ảo giác của nàng hay không, nàng luôn cảm thấy trên người tên này đã xảy ra một ít biến hóa, nhưng nhất thời lại nói không rõ.

Tô Trung Thần đi đến trước mặt Đồ Tô, kêu một tiếng, thật cẩn thận hỏi: “Chủ nhân, tiền riêng của tiểu sinh còn không?”

Đồ Tô tức giận trừng mắt liếc mắt nhìn hắn một cái: “Chẳng lẽ ta sẽ tham tiền của ngươi?”

Tô Trung Thần vội cười nói: “Không không, ta muốn để cho chủ nhân giúp ta mua vài mẫu ruộng, lại xin Quan thúc hỗ trợ xây mấy gian phòng, nay mọi người đều vội vã gả nữ nhi, nói không chừng còn có người bụng đói ăn quàng coi trọng tiểu sinh, hắc hắc…” Đồ Tô nhìn trên tươi cười mặt hắn, chỉ cảm thấy thập phần chói mắt, nhịn không được xuất khẩu châm chọc nói: “Ngươi còn muốn đục nước béo cò, nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của đi, ta xem ngươi chính là, gà trống chọc lông giương mắt nhìn mặt sông — cá tôm cho dù nhiều cũng không có phần của ngươi. Mặc dù vẫn có người bụng đói ăn quàng cũng sẽ không coi trọng ngươi!” (QA: Tỷ đang tự làm nhục mình đấy biết k? -_-!!!)

Tô Trung Thần vừa nghe cũng nóng nảy, ngạnh cổ đỏ mặt cao giọng tranh cãi nói: “Tiểu sinh mặt ngoài một nửa đoan chính, giữ mình trong sạch, tri thư đạt lí (biết đọc sách hiểu đạo lí), cần kiệm chăm lo việc nhà. Ra cửa không mất mặt, ở nhà không làm ầm ĩ. Trên có thể khảo công danh làm lão gia, dưới có thể làm tây tịch (giống như gia sư) làm trướng phòng (ghi chép sổ sách), tại sao lại không có ai coi trọng?”

Quan Văn sợ hai người tức giận làm ầm ỹ, vội cười hoà giải, chen vào hỏi: “Tô huynh, ngươi nói mặt ngoài một nửa đoan chính thế nào? Ta chỉ nghe qua tuấn tú lịch sự.”

Tô Trung Thần chính sắc giải thích nói: “Bán biểu nhân tài, chính là có chút dễ nhìn, lại không đủ một mặt.”

Đồ Tô nghe vậy phốc xuy một tiếng nở nụ cười, những người khác cũng đi theo cười rộ lên.

Lâm thị cũng cười nói: “Trung Thần, cháu không phải muốn mua ruộng sao? Nhà chúng ta vừa vặn cũng muốn mua ruộng, đến lúc đó ta giúp cháu nhìn xem.”

Tô Trung Thần giống như vô tình nói: “A nga, vậy mua đầu phía nam trấn đi, hoang cũng được, trên đường ta nghe người ta nói, trấn chúng ta sắp sửa thành huyện.” Đồ Tô vừa nghe trong lòng có chỗ xúc động, lời này nàng cũng nghe Lục Vân Nham đề cập qua. Mặc kệ hắn nói có phải thật sự hay không, dù sao mua ruộng đất cũng sẽ không chạy đi. Nàng tính lại mua nhiều chút đất tích trữ, nói không chừng có thể làm một nhà buôn ruộng đất nhỏ.

Qua mấy ngày, không khí hỗn loạn trong dân gian chẳng những không có ngừng nghỉ, ngược lại có xu thế càng ngày càng nghiêm trọng. Chẳng những nữ tử trẻ tuổi vội vàng lập gia đình, ngay cả những quả phụ kia cũng thừa cơ nở hoa mai lần hai. Càng làm cho người ta không thể tưởng tượng nổi là ngay cả loại ngày thường ít người hỏi thăm như Tô Trung Thần cũng có người cầu hôn. Tô Trung Thần mừng rỡ đến miệng cùng ánh mắt híp một cái khe. Lâm thị vừa thấy giá thị trường của hắn tăng cao không khỏi có chút sốt ruột, nhìn nhìn lại Đồ Tô đối với hắn cũng không biết là có ý hay vô tình.

Ngay tại lúc mọi người Quan gia tinh thần không yên, người đưa tin đưa tới một phong thư từ Vân Châu, chính là Lục Vân Trạch viết cho Quan Văn, trong thư chỉ nói Đại ca hắn vốn định hoả tốc tiến đến, bất đắc dĩ lại tái phát bệnh nặng, đành phải hoãn lại mấy ngày. Còn nói về chuyện tình trong cung tuyển tú nữ, bọn họ đã viết thư hỏi quan viên quen biết trong kinh, đều không có trả lời rõ ràng, có khả năng là tin vịt. Còn làm cho nhà bọn họ không cần lo lắng vân vân. Cuối cùng lại dặn nhà bọn họ nếu có chút tiền nhàn rỗi có thể mua nhiều chút đất hoang ở thôn trấn phụ cận. Quan Văn vội vàng thuật lại nội dung trong thư cho người nhà nghe, Lâm thị thế này mới thoáng an tâm. Đồ Tô cùng Quan Văn vội vàng đi mua ruộng đặt mua đất không đề cập tới.

Tô Trung Thần vừa về đến, quầy đương nhiên lại về hắn ngồi. Hắn mấy ngày nay thần thần bí bí, vẻ mặt xuân sắc, vừa thu xong sổ sách liền vùi đầu viết không ngừng. Đồ Tô không khỏi có chút tò mò, liền lặng lẽ ghé lên quan sát. Tô Trung Thần đang viết nhập thần, vừa thấy Đồ Tô đến đây, vội vàng giống như chó giấu xương cốt vậy lấy tay ôm không cho xem. Hắn càng như vậy, Đồ Tô càng muốn xem, hai người liền bắt đầu lôi kéo tranh đoạt, cuối cùng Đồ Tô lấy ưu thế tuyệt đối đoạt được trang giấy. Nàng vừa tiếp nhận đến thì thấy, chỉ thấy mặt trên viết tên vài người danh: Hà Hoa Hồng, trọng nhĩ công. Lý Mẫu Đan, liễu nhứ từ. Vương quả phụ, 《Quốc phong 》《Ly tao 》…. Đông -《 Liễu hà đông tập 》.

Đồ Tô nhíu mày suy tư một hồi lâu vẫn là không rõ, liền hỏi: “Ai Tô ngốc tử, ngươi nói nhanh lên đây là có ý tứ gì?” Tô Trung Thần vẻ mặt mất tự nhiên, vươn tay liền đi đoạt, Đồ Tô không cho, chỉ hỏi hắn rốt cuộc ý gì. Tô Trung Thần cổ họng hự xích nửa ngày chính là không muốn nói. Đồ Tô đem mặt trầm xuống, nói: “Ngươi không nói cũng được, tiền riêng của ngươi trước kia bị khấu trừ.”

Tô Trung Thần thế này mới hoảng, vội gật đầu giống như con gà con mổ thóc vậy nói: “Ta nói ta nói.”

“Người thứ nhất, trọng nhĩ công, chính là ý tứ tỏ vẻ người quá nặng, tai nặng, cũng là nặng…” Hà Hoa Hồng này chính là cháu gái của Hà chưởng quầy, ngày thường vô cùng mập mạp, cố tình còn tự cho là một tuyệt đại mỹ nhân, tháng trước còn đối Quan Văn ném khăn tay quăng mị nhãn, biến thành Quan Văn thấy nàng liền trốn. Đồ Tô vừa nghĩ cái ghi chú này nhịn không được cười ra tiếng. Tiếp theo lại hỏi: “Mấy người phía sau là có ý tứ gì?”

“Người thứ hai, tơ liễu, lướt nhẹ ở trên không trung, ý tứ tỏ vẻ là lỗ mãng. Người thứ ba, là áp dụng vơí tất cả mấy từ phía sau, ân…” Đồ Tô càng nghe càng muốn cười, hai nữ nhân này còn hình dung rất đúng, một người lỗ mãng một người lẳng lơ. Hơn nữa đã nhiều ngày nay bà mối vẫn hướng Tô Trung Thần đề cập qua chọn mấy người này. Lúc này Tô ngốc tử còn rất rối loạn, ở mặt ngoài nghiêm trang, ở bên trong lại dùng loại phương thức mờ mịt này âm thầm bình luận nữ nhân.

“Vậy người cuối cùng thì sao?”

“Này, này thôi –” Tô Trung Thần lại bắt đầu ấp a ấp úng.

“Nói mau!”

“Được rồi, ta nói, đông kia chính là chủ nhân, liễu hà đông tập, chính là sư tử hà đông gầm thét…”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện