Sau khi tiễn bước huynh đệ Lục gia, Đồ Tô vội mở thư ra xem. Phú Đan Ninh ở trong thư nói nàng hồi kinh không lâu sau, chợt nghe thấy dân gian đồn muốn chọn tú nữ tiến cung. Lúc đầu, mọi người nhà nàng không quá tin, tưởng tin vịt, bởi vì phía trước từng có loại sự tình này. Nhưng gần đây một vị bằng hữu của phụ thân nàng lộ ra nói, Hoàng Thượng đã muốn truyền chỉ làm cho Nội giám sửa sang lại danh sách cung nữ, phàm là nữ tử lúc này đã qua tuổi hai mươi lại chưa được Thái Thượng Hoàng sủng hạnh đều phải thả ra cung. Tự chọn người xứng đôi kết hôn. Tục ngữ nói, cũ đi mới tới, cung nữ cũ vừa đi, tất phải muốn bổ sung người mới vào cung. Bởi vậy việc này cơ hồ là chuyện chắc như đinh đóng cột, bởi vậy người nhà nàng cũng đang vội vàng chuyện giúp nàng cùng muội muội làm mai. Mà nhà mình dòng dõi không cao, hai người vì là nhà cao cửa rộng thì không được, nhà kém hơn thì không muốn, trong số nhà trai môn đăng hộ đối nhân phẩm lại không có vừa ý, cha mẹ người nhà đều sốt ruột không chịu nổi. Cũng may muội muội đã muốn đính đi ra ngoài, nhà trai đó là Lục Vân Trạch của mình, chỉ tiếc chính mình vẫn là mờ mịt không chỗ về, nàng không muốn gả sớm, nhưng lại không thể không gả, bởi vậy tâm tình tích tụ vạn phần. Như thế như vậy nói hết một phen chuyện đau khổ của mình, cuối cùng lại dặn Đồ Tô phải sớm tính toán, gặp được thích hợp chạy nhanh bắt lấy.
Đồ Tô buông thư thở dài không thôi, ngay cả Phú Đan Ninh đều nói như thế, xem ra là sự thật. Nàng phải làm ra quyết định. Nếu không, coi gia thế tướng mạo của nàng nếu bị tuyển tiến cung phỏng chừng cũng chỉ có thể làm một thô sử cung nữ. Tính tình của nàng lại không thể nhịn, đến lúc đó chết như thế nào cũng không biết.
Nàng vừa nghĩ vừa lững thững đi ra hậu viện đi vào tiền thính, nàng thức dậy quá muộn, giờ phút này đã gần thời gian cơm trưa, trong đại sảnh đã muốn có không ít thực khách. Nàng trong lúc vô ý hướng quầy hàng nhìn một cái, phát hiện Tô Trung Thần không ở, đang trực là một tiểu nhị.
Đồ Tô hỏi: “Tô ngốc tử đâu, còn chưa dậy sao?”
Tiểu nhị kia hoảng sợ, vội nói: “Ta, ta không biết.”
Lúc này một tiểu nhị khác nói tiếp: “Đông gia, Tô ngốc tử hắn sáng sớm liền cùng phu nhân chào từ biệt.”
Đồ Tô vừa nghe, trong lòng không khỏi một trận bực mình, Tô ngốc tử này đi như thế nào cũng không cùng nàng nói một tiếng!
Đồ Tô đem ánh mắt ở đại sảnh đảo qua, ngắm đến Quan Trung đang làm việc, nàng vẫy tay hô to một tiếng, Quan Trung vội chạy tới.
“Hắn đi đâu vậy?”
“Hắn đi…” Quan Trung tròng mắt nhanh như chớp chuyển động.
“Nói thật!” Đồ Tô tăng thêm ngữ khí.
“Đi, đi kinh thành.” Quan Trung bất đắc dĩ đành phải nhỏ giọng trả lời.
Đồ Tô hừ lạnh một tiếng nói: “Đi là tốt.” Quan Trung nhất thời cũng không rõ nàng là có ý tứ gì, Đồ Tô nói xong giống như một trận gió xoay người rời đi.
Nàng thấy tiền thính không có chuyện gì, liền lại quay lại hậu viện, Lâm thị đang ôm bánh bao ngồi ở trong sân phơi nắng.
Bánh bao đã hơn hai tháng, cả người trắng trẻo mập mạp, thật sự giống cái bánh bao nhỏ. Một đôi mắt đen như ngọc xoay chuyển, vừa thấy nàng trong miệng y y nha nha kêu, hai tay vùng vẫy.
Đồ Tô vừa thấy đến bánh bao tâm tình không tự chủ được tốt hơn rất nhiều, vươn tay đón hắn, ôm vào trong ngực chọc hắn ngoạn.
Lâm thị xem nàng tâm tình chuyển tốt, vội vàng nhân cơ hội nói: “Đồ Tô, chuyện của ngươi đã nghĩ tốt chưa?” Đồ Tô nhíu nhíu mày, thần sắc ảm đạm lắc đầu.
Lâm thị lại khuyên nhủ: “Nếu không, ngươi trước hết đính thân, hai nhà nói tốt, một khi sự tình có biến liền hoả tốc thành thân, nếu là không có chuyện, sẽ hoãn thêm hai năm.”
“Như vậy cũng được.” Đồ Tô hàm hồ đáp ứng nói.
“Nhưng là ngươi dù sao cũng phải quyết định chọn được người đi.” Lâm thị bất đắc dĩ nhắc nhở nàng.
Đồ Tô nhíu mi trầm ngâm không nói.
Lâm thị há miệng thở dốc, cuối cùng ra tiếng thở dài: “Tiểu Tô này, hắn thế nào ở cái thời điểm này lại rời đi!”
Đồ Tô nhắc tới hắn còn có chút phiền chán, khoát tay nói: “Để cho hắn đi đi. Ta không cần hắn.”
Mẹ con hai người nói nửa ngày, vẫn là không có kết quả. Lúc buổi trưa, người một nhà tụ cùng một chỗ ăn cơm nghỉ trưa, sau đó đều từ bận rộn. Lâm thị ôm bánh bao, xem bên ngoài thời tiết tốt, liền khuyên nàng đi ra ngoài đi dạo trong chốc lát giải sầu.
Đồ Tô vừa vặn cũng không kiên nhẫn ở trong nhà, đang muốn đi ra ngoài đi dạo. Nàng vừa đẩy ra cửa viện, chỉ thấy nha đầu Lục Vân Trạch kêu Thu Bích, con mắt nước mắt lưng tròng cuộn khăn tay đứng ở cửa.
Đồ Tô sửng sốt, mở miệng hỏi nói: “Ngươi có việc?”
Thu Bích hướng trong viện nhìn thoáng qua, thật cẩn thận hỏi: “Tiểu thư, phu nhân ở trong viện sao?” Đồ Tô đang muốn trả lời, Lâm thị nghe được động tĩnh ôm bánh bao đi tới.
Lâm thị nghi hoặc đánh giá Thu Bích, Thu Bích hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn Lâm thị.
Hai người đối diện lâu ngày, Lâm thị trong đầu đột nhiên hiện lên một tia linh quang, vội quay đầu gọi qua Thải Bình để cho nàng đem bánh bao ôm đi. Nàng kéo qua Thu Bích run giọng nói: “Đến đến, mau tới ngồi.” Thu Bích theo lời ngồi xuống, Lâm thị cố nén kích động, từng câu từng câu hỏi nàng quê nhà nơi nào, cha mẹ tên gì? Thu Bích nhất nhất trả lời.
Hỏi cuối cùng đến, Lâm thị ôm nàng khóc lớn nói: “Con của ta, ta chính là dì ngươi. Nương ngươi chính là muội tử ruột thịt của ta!” Thu Bích cũng lên tiếng khóc lớn, Đồ Tô bên cạnh khuyên không được, đành phải nhìn các nàng khóc. Hai người khóc rống một thời gian mới chậm rãi bình tĩnh trở lại.
Đồ Tô lúc này mới mở miệng hỏi Thu Bích: “Nhà ngươi hóa ra là ở Huệ Châu, cách nơi này xa vạn dặm, như thế nào tới nơi này?”
Thu Bích lau lau nước mắt, nói: “Năm năm trước bà nội đem ta bán cho một thương nhân ở Ngô Châu làm nô tỳ, về sau thương nhân kia gia đạo sa sút, hắn lại đem ta bán trao tay cho một trà thương Tuyên Châu. Một năm trước trà thương kia đến kinh thành buôn trà, cuối cùng lại lỗ tiền vốn, liền lại đem ta cùng vài hạ nhân bán ra. Như thế liền qua tay đến chỗ Nhị phu nhân Lục phủ. Nhị phu nhân lại phái ta tới hầu hạ Nhị công tử. Ngày hôm trước Nhị công tử lại đem ta đưa cho Đại công tử.” (trà thương: người buôn trà)
Lâm thị nghe vậy không khỏi lại rơi lệ, vội lại hỏi nàng tin tức mẫu thân cùng muội muội của nàng, Thu Bích lắc đầu rưng rưng nói: “Ngày đó khi bà nội ta bán tỷ muội chúng ta, bởi vì muội muội ngày thường nhỏ gầy, không người muốn mua, này đây ta trước bị bán đi ra, không biết nàng sau lại như thế nào. Mẫu thân bị bà nội bức bách gả cho một lưu manh ngoài thôn, ta chỉ biết người nọ là người què, cái khác không biết.”
Lâm thị lại bắt đầu nghẹn ngào lên, Đồ Tô đành phải tiến lên lại khuyên giải an ủi, Lâm thị lau nước mắt, cuối cùng lại hỏi: “Nương ngươi không có nói đến nhà ta cùng nhà bà ngoại ngươi sao?”
Thu Bích nói: “Ngày bé thường nhắc tới, nhất là dì, về sau… Cũng không hay nói ra nữa. Ta phảng phất chỉ nhớ rõ tên của dượng cũng biết dì cả ở Quan Hà thôn, bà ngoại ở Đào Lâm thôn. Tên của hai ca ca cùng bọn muội muội đều không biết. Nếu không đã sớm tới gặp dì.”
Lâm thị chen vào nói nói: “Hài tử ngốc, nương ngươi cùng cha ngươi đi, ta còn đang có thai Đại biểu ca ngươi, từ đó về sau âm tín không thông, ngươi có thể nào biết tên của bọn họ!”
Thu Bích nói: “Đúng vậy, ta vốn tính có thời gian rảnh hướng Đại công tử xin nghỉ một ngày, đi hai nơi này tìm hiểu một chút. Ai ngờ, mới vừa đi thư phòng đưa trà, trong lúc vô ý nghe được Nhị công tử cùng Đại công tử nhắc tới tên dượng, ta giống nhau nhớ rõ, muốn hỏi lại không dám há mồm. Cuối cùng đành phải lặng lẽ năn nỉ gã sai vặt bên người Đại công
tử, báo nghỉ một lát, đi ra cửa hàng chỉ thêu trên đường hỏi. Vừa hỏi xuống mới biết được… Dì thế nhưng liền ở nơi này! Vì thế ta chỉ để ý cao hứng, một mạch liền xông vào.” Hai người tay nắm, thổn thức cảm khái, nói dài hỏi ngắn.
Ai ngờ Đồ Tô lại từ trong lời nói của nàng nghe ra được ý tứ không đồng dạng như vậy, vội hỏi nói: “Ngươi mới vừa nói, ngươi nghe được Đại công tử cùng Nhị công tử hai người nói lên tên cha ta? Đang êm đẹp, bọn họ nhắc cái này làm cái gì?” Thu Bích chần chờ một chút, nhìn nhìn bốn phía không người, mới hạ giọng nói: “Dì, Đồ Tô –” nói tới đây lại dừng lại. Lâm thị vội hỏi tuổi sinh nhật nàng, liền nói: “Ngươi lớn hơn nàng một năm, ngươi là tỷ tỷ.”
Thu Bích nói: “Dì, Đồ Tô muội muội này vốn là công sự của huyện phủ, lời này vốn là không thể truyền ra ngoài, –” Đồ Tô vừa nghe đến công sự, tâm bất giác đột đột nhảy dựng lên.
Thu Bích nói tiếp: “Dù sao chúng ta cũng không phải người ngoài, chỉ là các ngươi không cần nói ra ngoài là tốt rồi. Vừa rồi Đại công tử vội vàng trở về chính là vì có một vụ án tử từ Vân Châu phủ phát xuống dưới, nói là dượng chết là bị ngừoi mưu hại, yêu cầu hung thủ gánh vác, bởi vì án tử phát sinh ở Quan Lâm huyện, thủ phạm đã ở bản huyện, cho nên liền truyền xuống dưới từ Đại công tử đến thẩm — ”
Đồ Tô được nghe lời ấy, đầu như bị hắt một thùng nước lạnh, cả người lạnh như băng. Nàng không ngừng thuyết phục chính mình, bình tĩnh bình tĩnh! Thu Bích xem Đồ Tô sắc mặt không tốt, nghĩ đến nàng là vì dượng chết mà thương tâm, vội vàng nhẹ giọng an ủi mẹ con hai người: “Dì, muội muội, người chết không thể sống lại, các ngươi phải nén bi thương mới được. Vạn nhất dượng thực sự là bị người hại chết, Đại công tử nhất định sẽ điều tra rõ chân tướng vì dượng báo thù.” Lâm thị miễn cưỡng cười cười, nàng cũng không có bao nhiêu bi ai.
Đồ Tô sợ các nàng nhìn ra manh mối, vội theo bậc thang xuống dưới, sắc mặt nhanh chóng khôi phục bình thường, vẻ mặt buồn bã thở dài nói: “Khi mới nghe thấy tin dữ cả nhà chúng ta tất nhiên là thập phần bi thương, nay đã một thời gian sau, đã tốt hơn nhiều. Hiện tại lại đột nhiên được nghe tin tức này, không khỏi lại là một trận khổ sở. Chính là cha ta bị người mưu hại, quan phủ cần phải báo cho nhà ta biết mới đúng, sao chúng ta cũng không biết một chút tin tức?”
Thu Bích cau mày cẩn thận nhớ lại, suy nghĩ một lúc lâu, mới hàm hàm hồ hồ nói: “Ta lúc ấy cũng không có nghe rõ ràng, giống như nói là cái gì tiểu phu nhân của Giang công tử cáo trạng –” Đồ Tô vừa nghe, đã muốn hiểu được đại khái tình huống, nhất định là Quan Minh Châu kia cáo trạng! Chả trách mọi người nói, chém cỏ không trừ tận gốc, gió xuân thổi lại sống. Nàng vốn tưởng rằng hai người không gây nên sóng gió gì được, xem ra là nàng xem thường các nàng ta.
Đồ Tô lại nói bóng nói gió cùng Thu Bích nói trong chốc lát, mắt thấy theo trên người Thu Bích đã tìm hiểu không được tin tức gì, liền nói: “Đã có liên quan đến án của cha ta, đến lúc đó quan phủ khẳng định báo cho nhà ta biết, chúng ta cũng trước không đề cập tới việc này. Hôm nay chúng ta một nhà cốt nhục đoàn tụ nên cao hứng mới phải.”
Lâm thị cũng gật đầu nói phải, nàng bỗng nhớ tới cái gì hỏi: “Ngươi xem ta mải nói chuyện, đã quên hỏi ngươi, ngươi ăn cơm chưa?”
Thu Bích vội đáp: “Dì không cần lo lắng, ta ăn qua.” Ai ngờ, nàng vừa nói xong, bụng cũng không không chịu thua kém cô lỗ một tiếng. Lâm thị oán trách nói: “Ngươi đứa nhỏ này còn xem dì là người ngoài sao?” Thu Bích cười cười thấp đầu nói: “Ta lúc ấy đang hầu hạ hai vị công tử ăn cơm, sau lại biết được tin tức này, vội vã đến hỏi người cũng không đi lĩnh cơm.” Lâm thị vội gọi qua Thải Bình đi đằng trước bưng tới đồ ăn cùng Thu Bích ăn.
Thu Bích tạ qua Lâm thị, từng miếng nhỏ từng miếng nhỏ ăn, Lâm thị cùng Đồ Tô ngồi ở bên cạnh cùng nói chuyện phiếm.
Lâm thị lại hỏi: “Tên của ngươi vốn cũng kêu là Thu Bích sao?”
Thu Bích đáp: “Khi ta ở nhà tên Tú Bảo, muội muội kêu Tú Thải. Sau khi đi vào Lục gia, Nhị phu nhân liền làm cho ta theo tên mấy vị tỷ tỷ bên trên.” Lâm thị gật gật đầu lại thở dài: “Hài tử ngoan, thật sự là khổ ngươi.”
Thu Bích lại vẻ mặt thỏa mãn nói: “Dì không cần lo lắng, kỳ thật ta đi ra so với ở nhà tốt hơn nhiều, sau khi cha ta qua đời, trong nhà càng lúc càng nghèo, có khi ngay cả cơm cũng không kịp ăn, còn phải chịu gia nãi đánh chửi. Sau khi đi ra trừ bỏ nhà chủ ban đầu hà khắc chút, hai vị phía sau cũng không đánh chửi, cơm cũng quản ăn no. Nhất là Nhị phu nhân hiện nay, đối hạ nhân đều là đồng tình khoan dung. Còn có Nhị công tử cùng Đại công tử, bọn họ đều tốt lắm… Đây là cuộc sống tốt nhất mà ta trải qua, khuyết điểm duy nhất chính là không thể cùng nương cùng với muội muội đoàn tụ. Cũng may, ông trời thương xót ta, làm cho ta gặp cả nhà dì, về sau rốt cuộc không phải trơ trọi một mình.” Lâm thị lại thở dài gật đầu, ngẫm lại muội tử mình mấy năm nay khẳng định sống thật sự khổ, nhưng ngoại sinh nữ đang ở ăn cơm, nàng lại không tiện rơi lệ nữa, vì thế liền cố nén đi qua. Đồ Tô cũng không muốn bọn họ lại khóc sướt mướt, liền lấy một ít chuyện cười nói cùng hai người nghe. Thu Bích cùng Lâm thị nghe không ngừng cười.
Đồ Tô ở mặt ngoài mặc dù cùng các nàng cùng nhau cười nói, trong lòng lại đang bay nhanh tính toán. Thầm nghĩ nếu xảy ra chuyện, chính mình nên ứng đối như thế nào? Trong đầu nàng cẩn thận nhớ lại tình hình ngày đó, nhìn xem chính mình rốt cuộc có cái sơ hở gì không! Nghĩ nghĩ, một cái chi tiết quên đi từ lâu đột nhiên nhảy vào trong đầu nàng. Đồ Tô thầm kêu không tốt, nàng đêm đó ở trước khi hỏa thiêu Giang Ninh Hữu từng đóng hai cái đinh trong mắt hắn, lúc ấy chính mình phẫn nộ cơ hồ mất lý trí, căn bản không nghĩ rút ra! Nếu đúng như này, vạn nhất vụ án này điều tra cẩn thận, quan phủ khám nghiệm tử thi, như vậy hai cái đinh này nên giải thích như thế nào? Dù sao cái đinh lại không đốt xong. Nghĩ đến đây, trên lưng của nàng rầm rầm xuất hiện một cỗ khí lạnh, trong lòng rét căm căm.
Lâm thị cùng Thu Bích đang nói vui vẻ, chợt thấy Đồ Tô vẻ mặt quái dị, cũng không hiểu hỏi nàng làm sao vậy? Đồ Tô nghĩ cách bài trừ vẻ tươi cười nói: “Không có việc gì không có việc gì.” Nàng trong lòng có chuyện, tìm cớ hướng hai người cáo từ rời đi, trên đường, nàng bỗng nhiên lại nhấp nhoáng một cái ý niệm trong đầu, lúc ấy nàng đem thi thể giao cho Quan Trung xử lý, hắn tâm tư tinh tế, có thể đã muốn đem cái đinh rút ra hay không. Nghĩ đến đây, nàng bước đi nhanh hơn đến tiền thính chuẩn bị kêu Quan Trung để hỏi rõ ràng.