Tô Trung Thần cười dài nhìn chằm chằm Đồ Tô, thấy nàng giống như đã nhớ ra. Liền thanh thanh cổ họng, gật đầu chậm rãi nói: Nương tử, mới vừa rồi lúc ta tới hình như nhìn thấy Quan Trung lôi kéo một người đi ra ngoài, đây là có chuyện gì?”
Đồ Tô hơi hơi nhíu mày, bình tĩnh nói: “Đó là gã sai vặt bên người Lục Vân Nham tớitruyền lời cho ta biết, hắn lại sinh bệnh.”
Giọng nói Tô Trung Thần tràn đầy ghen tuông: “Nga, thì ra là thế. Hắn thật đúng là một thân đa sầu đa bệnh nha.” Tiếp theo, hắn lại dò hỏi: “Vậy nương tử tính làm thế nào bây giờ?”
Đồ Tô thở phào nhẹ nhõm, nhíu mày nhìn hắn, bình tĩnh nói: “Ngươi nói xem làm sao bây giờ? Ngươi muốn cho ta làm sao bây giờ?” Tô Trung Thần thấy nàng có dấu hiệu phát tác, vội vàng biết thời biết thế nghe lời nói: “Nương tử, vi phu không có ý tứ khác. Nàng đừng hiểu lầm. Ta như vậy còn không phải là sợ nàng bị mê hoặc, chạy tới gặp hắn sao.” Nói xong, lập tức vẻ mặt đáng thương nhìn nàng, thực giống như tiểu nàng dâu mới bị nhận hết khinh bỉ vậy.
Đồ Tô con tức còn chưa kịp phát tác đã bay đi hết, vẫy vẫy tay, chán nản nói: “Ngươi cảm thấy ta có khả năng đi gặp hắn sao? Vốn lúc trước đã nói rõ ràng, chúng ta cũng đều đã thành thân, ta chỉ vì nghe thấy hắn vì ta mà sinh bệnh, hiện tại liền liều lĩnh đi gặp hắn, người khác về sau sẽ nhìn ngươi thế nào? Lục Vân Nham cùng người Lục gia sẽ nghĩ như thế nào? Ta nếu là có loại suy nghĩ liều lĩnh này, còn cần luôn luôn suy tính như vậy sao? Ta nếu đã suy nghĩ rõ ràng như vậy, lại sẽ vì nghe một gã sai vặt tố khổ mà trở nên nóng nảy hấp tấp như vậy sao? Cho nên, ngươi vừa rồi thử, làm cho ta thực không vui, ngươi hiểu chưa?”
Tô Trung Thần lộ ra vẻ mặt hoàn toàn tỉnh ngộ, mang theo áy náy nói: “Tiểu sinh hôm nay uống nhiều, đầu óc không tốt, nên không suy nghĩ được rõ ràng, mong nương tử khoan dung độ lượng tha thứ cho ta.” Đồ Tô thấy hắn thực sự biết sai, rộng lượng nói: “Bỏ qua đi, ngươi nghĩ như vậy cũng là bình thường. Không nhắc tới hắn nữa.” Tô Trung Thần vội không ngừng khen ngợi.
Đồ Tô lại chuyển chủ đề nói: “Ngươi nói xem hai vợ chồng có cần thân mật khăng khít không giấu diếm điều gì, đều phải lộ ra hết bộ mặt chân thật nhất của mình có đúng không?” Tô Trung Thần nghe vậy suy tư một lát, vội vàng nói: “Nương tử, kỳ thật ta sớm tính đêm nay cho nàng nhìn thấy khuôn mặt chân thật nhất của ta.” Nói xong hắn nhanh chóng xoay người rời đi, đi vào trong phòng rửa mặt. Đồ Tô không kịp ngăn cản, kỳ thật nàng là muốn đem đề tài kéo tới chuyện sau khi mình uống say lộ ra bộ mặt thật, uyển chuyển cảnh cáo hắn không được chê cười mình nữa, ai ngờ…. Nhưng mà như vậy cũng tốt.
Đồ Tô đang suy nghĩ, thì thấy Tô Trung Thần đã từ gian rửa mặt chầm chậm đi ra. Lúc này hắn đã thay ra y phục tân lang vô cùng trói buộc bên ngoài, chỉ mặc một bộ trung y vải mịn (quần áo trong), theo ánh nến lay động chậm rãi đi về phía nàng, tuy rằng trước kia Đồ Tô đã từng xem bộ dáng của hắn, nhưng lúc này cũng không khỏi bị điện một chút (rung động). Lúc này, các từ hình dung trong đầu nàng cùng nhau chen về phía trước: đẹp như quan ngọc, thanh nhã như lan (hoa lan), ngọc thụ lâm phong. Nhưng từ nào cũng không thể hoàn toàn khái quát được. Hoá ra, xấu có thể thực cụ thể, nhưng đẹp lại thực trừu tượng.
Tô Trung Thần thấy trên mặt Đồ Tô có vẻ giật mình sững sờ trong chớp mắt, sự sung sướng trong lòng giống như gợn sóng bắt đầu chậm rãi lan ra, trước kia hắn vô cùng chán ghét phản ứng của người khác khi nhìn thấy dung mạo của mình, nhưng hiện tại, hắn lại rất thích.
“Nương tử——-” Tô Trung Thần nhẹ giọng gọi, ý cười vui vẻ nhìn nàng.
Đồ Tô nghe thấy thanh âm xa lạ lại quen thuộc này, bỗng dưng bừng tỉnh. Nàng có chút khinh thườnh hành vi vừa rồi của chính mình, vội che dấu nói: “Khụ, uống nhiều rượu, đầu óc không linh mẫn.”
Tô Trung Thần hơi hơi mỉm cười nói: “Nhân chi thường tình, ta cũng thường xuyên như vậy.” Lúc này hắn cười như trăm hoa đua nở, Đồ Tô đã quen với tươi cười có chút ngu si kia của hắn, lúc này thực không quen. Phảng phất đứng trước mặt mình chính là một người khác. Nàng nghĩ nghĩ nói: “Uhm…, ngươi vẫn là khôi phục lại bộ dáng ban đầu đi, ta cảm thấy thực không quen.”
Tô Trung Thần đi đến trước mặt nàng chậm rãi ngồi xuống, ngửa mặt nhìn nàng nói: “Nương tử, nàng nhìn nhiều sẽ quen.”
“Đúng, đúng, ta là nên nhìn nhiều một chút.” Đồ Tô vì đề cao sức miễn dịch của mình đành phải nhìn chằm chằm hắn một lúc, sau đó có chút kỳ quái hỏi: “Khả năng dịch dung của ngươi thực sự cao như vậy?”
Tô Trung Thần giống như bị chạm tới chuyện thương tâm, thần sắc nháy mắt trở lên ảm đạm, thanh âm trầm thấp nói: “Ta trước kia đã nói với nàng, ta từng có một trung phó (phụ tá trung thành) tên là Hạ Kỳ. Hắn, chính là từ nhỏ lớn lên ở gánh hát, hoá trang dịch dung đều là chuyện thường. Về sau, khi chúng ta hàng tẩu giang hồ, lại ngẫu nhiên gặp một vị ẩn y (người hành nghề y đã lui về ở ẩn), lại học chút bản lĩnh chế độc cùng dịch dung.”
Đồ Tô cũng không khỏi nhớ tới mấy ngày trước đọc “Trần tình biểu”, trong đó có nhắc tới chuyện này. Trong lòng nàng cảm thán vạn phần, nhưng cũng không biết nói gì cho phải. Trong lúc nhất thời không khí có chút nặng nề, ai cũng không mở miệng nói chuyện.
Đồ Tô suy nghĩ rất lâu sau vẫn là mở miệng hỏi: “Về sau, ngươi tính vẫn luôn lấy bộ mặt của Tô Trung Thần để sống sao? Nếu có ngày thân phận bại lộ thì phải làm sao?” Nàng từ lá thứ kia có thể thấy được, cứ việc Tô Trung Thần đã thấy rõ bộ mặt thật của người nhà mình, nhưng hắn sẽ không giống nàng quyết đoán hạ sát thủ với Quan Hậu Cần. Bởi vì kia dù sao cũng là thân sinh phụ thân (cha ruột), huống hồ hắn vẫn luôn nhận giáo dục Nho gia “Trăm thiện lấy hiếu làm đầu”, hắn lựa chọn trốn tránh mà không phải trả thù cũng có thể hiểu được.
Tô Trung Thần nghe được lời này, cúi đầu trầm ngâm một lúc lâu, cuối cùng không còn cách nào khác nói: “Nếu có thể, ta muốn dùng thân phận Tô ngốc tử tiếp tục sinh hoạt, đóng giả hắn lâu như vậy, có đôi khi ta thật sự không phân rõ đâu thật sự là ta, ta có khi cảm thấy ta vốn dĩ chính là Tô Trung Thần. Ta cũng vô cùng thích Tô ngốc tử gia thế đơn giản, đầu óc đơn giản này.”
Đồ Tô cũng nói tiếp: “Ta cũng thích như vậy.” Bởi vì nàng cảm thấy mình bắt nạt được.
“Nhưng mà, xin nương tử cứ việc yên tâm, cho dù có một ngày thân phận của ta bại lộ, cũng quyết không mang đến cho nhà chúng ta bối rối quá lớn, bởi vì kẻ thù của ta đã đền tội——- chính là ở lần ta đi không từ biệt đó xác nhận. Vương Thừa tướng cùng tay chân đã chết trong ngục, ta tận mắt nhìn thấy ngục tốt (nhân viên quản lao ngục) dùng chiếu rách đem thi thể bọn họ kéo ra bãi tha ma. Về phần cha mẹ người nhà của ta, bọn họ cũng tin rằng ta đã chết, cho dù có ngày gặp được cũng không sao—- Phụ thân ta bởi vì bị oan hồn của mẫu thân ta quấn lấy, không dám lại tin lời bên gối. Kế mẫu cùng huynh đệ của ta sợ ta về tranh gia sản, bọn họ không có khả năng chủ động nhận thân.”
Đồ Tô không khỏi hỏi lại: “Bọn họ làm nhiều chuyện khiến người thần cùng tức giận như vậy, chẳng lẽ cứ để yên như vậy?”
Tô Trung Thần lộ vẻ sầu thảm cười khổ nói: “Nếu không, còn có thể thế nào chứ? Ta không làm được quyết đoán lưu loát, ân oán rõ ràng, quân pháp bất vị thân giống như nàng vậy. Cũng chỉ có thể để yên như vậy.” Đồ Tô thở dài một tiếng, lắc đầu không nói gì nữa.
Tô Trung Thần ổn định cảm xúc một chút, tiếp tục thanh âm nặng nề nói: “Huống chi, mẫu thân trước lúc lâm chung, đã nói với ta như vậy.”
Đồ Tô vội hỏi: “Nói cái gì?”
“Bà trước đó vẫn tâm thần hoảng hốt, trước lúc lâm chung có lẽ là hồi quang phản chiếu, nên đột nhiên tỉnh táo lại. Lúc ấy bà ôm ta nói, cả đời bà sai lầm lớn nhất chính là vào kinh tìm cha ta. Bà vốn dĩ có thể không đi, có thể mang theo ta ở Quan Lâm trấn làm bạn ông bà ngoại trải qua cuộc sống bình thường. Nhưng bà chính là nuốt không trôi cơn giận kia. Kỳ thật khi bà biết được phụ thân hưu thê cưới người khác, bà đối với hắn trừ bỏ tức giận cùng hận ra đã không có tình nghĩa gì. Nhưng vì tranh đua một hơi, bà mới bỏ lại cha mẹ già bị bệnh, ngàn dặm xa xôi vào kinh. Cuối cùng đi tới một bước này, bà khẩn thiết khuyên ta, nếu có cơ hội hãy chạy đi, mai danh ẩn tích, tìm một nữ tử sống cuộc sống bình thường qua cả đời, không cần nghĩ trả thù nữa. Phụ thân cũng vậy, Thân thị cũng vậy, bọn họ đều không đáng để ta trả giá cả đời đi trả thù. Chính bà sai lầm vì kiên trì, làm uổng phí cả đời mình. Bà không hy vọng ta cũng như vậy. Bà cuối cùng vẫn luôn nhắc mãi ba chữ này: Không đáng giá.” Đồ Tô nghe vậy, trong lòng cũng hơi hơi trấn động một chút, trả thù cùng hận ý xưa nay là một cây kiếm hai lưỡi, đặc biệt khi kẻ thù là ruột thịt của mình. Dao động, quên đi, không ngừng tẩy não chính mình trong lúc đó, vì chính mình tìm kiếm căn cứ cùng lý do.
Đồ Tô suy tư một lúc lâu sau, chua xót nói: “Có lẽ mẫu thân ngươi nói đúng. Có những người xác thực là không đáng giá.”
Tô Trung Thần cười khổ một chút, tiếp tục nói: “Bà còn muốn cho ta thề, nếu một ngày nào đó gặp một nữ tử, ở lúc ta gian nan nghèo khó vươn tay giúp đỡ ta. Tương lai mặc kệ như thế nào ta đều không được phụ nàng. Cho dù bởi vậy huỷ hoại tiền đồ cũng không tiếc. Mẫu thân còn nói, nếu ta ngay cả đạo nghĩa cùng lương tâm cơ bản
nhất cũng không có, cho dù ta làm quan to, bà cùng ông bà ngoại ở dưới suối vàng cũng sẽ cảm thấy xấu hổ.” Đồ Tô không khỏi bắt đầu kính trọng. Đây thật sự là một mẫu thân hiểu lí lẽ, bà so với nhóm tiểu thư khuê các xuất thân danh môn kia không biết tốt hơn bao nhiêu lần!
Tô Trung Thần nói nói, dần dần đem đầu gối lên đùi của Đồ Tô, thanh âm trầm thấp nói: “Lúc ấy Quan Trung từng nói với ta, nàng là một người quyết đoán lại bao chê bênh vực người của mình, nếu chúng ta thành phu thê, nàng nhất định sẽ vì ta báo thù.” Trán Đồ Tô đổ mổ hôi, hoá ra Quan Trung tích cực thúc đẩy hai người bọn họ là vì cái này.
Thanh âm của Tô Trung Thần ôn nhu mà êm tai tựa như gió xuân: “Nhưng ta lại nghĩ, ta không cần nàng báo thù cho ta, bởi vì bọn họ không đáng. Huống hồ, đi đêm nhiều cuối cùng sẽ đụng tới quỷ, không phải mỗi lần đều có thể may mắn tránh qua được. Ta chỉ muốn cùng nàng cùng nhau sống thật lâu. Cũng giống như trước đây vậy, cuộc sống bình thường thản nhiên. Ta mỗi ngày ngồi ở đàng kia tính toán sổ sách, tranh thủ lúc rảnh uống trộm rượu mà nàng ủ, thường thường nghe nàng mắng ta một chút. Năm đó, khi cha ta còn chưa vào kinh đi thi, hắn với nương ta cũng từng hạnh phúc như vậy…” Đồ Tô nghe xong trong lòng có chút buồn bã, nhịn không được nhẹ nhàng xoa đầu tóc của hắn giống như vuốt ve một con mèo nhỏ, xem như an ủi.
“Về sau, ta cuối cùng hiểu rõ, chúng ta không tìm lầm người, là cha ta thật sự thay đổi. Khi đó ta còn nhỏ tuổi, nghĩ rằng tất cả là vì cha ta thi đậu công danh mới biến thành như vậy, cho nên ta thể cả đời cùng không cần chức vị.”
Đồ Tô nhịn không được tiếp lời: “Không phải là vì công danh, là vì bản thân hắn chính là người như vậy.”
Tô Trung Thần đau khổ cười nói: “Đúng vậy, ta đều hiểu, khi đó chẳng qua là ta đang lừa dối chính mình thôi.”
Hai người một người nói một người nghe, thời gian dần dần trôi đi, nến đỏ trong phòng sắp cháy hết, từng giọt nến màu đỏ chảy xuống dưới bàn, ngưng kết thành một đoàn. Đêm khuya thanh vắng, chỉ có gió đêm còn đang khẽ thổi.
Tô Trung Thần nói xong những lời này, chậm rãi đứng dậy, rót ba chén rượu lớn đặt lên bàn theo thứ tự, sau đó bùm một tiếng quỳ xuống, thanh âm hơi nghẹn ngài nói: “Ông ngoại bà ngoại mẫu thân ở trên, hôm nay là ngày Thần nhi cùng Đồ Tô thành thân. Thần nhi lúc này kính các ngài một ly.” Đồ Tô cũng đi tới đứng ở bên người hắn, Tô Trung Thần đứng dậy bưng bát lên ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, Đồ Tô khẽ nói: “Ta cũng kính bọn họ một ly đi.”
Hai vợ chồng mỗi người uống lên ba chén rượu lớn. Tô Trung Thần vốn ở phòng khách bị chuốc không ít rượu, hiện tại lại uống liền ba bát, không khỏi thân hình quơ quơ, bước chân loạng choạng. Đô Tô hơi có chút choáng váng, nàng gắng gượng đỡ hắn về trên giường. Tô Trung Thần bỗng ôm lấy Đồ Tô, vùi đầu khoing ngừng cọ cọ ở cổ nàng, cúi đầu khẽ nói: “Bởi vì ta sinh ra lúc sáng sớm, cho nên nhũ danh là Thần nhi. Nhưng là tên này từ sau khi mẫu thân qua đời sẽ không có người gọi nữa.” Đồ Tô không khỏi đau lòng, vỗ lưng của hắn an ủi nói: “Đừng khổ sở, về sau ta gọi là được.”
Hai người ôm sát vào nhau, giống như động vật nhỏ dựa sát vào nhau sưởi ấm cho nhau trong đêm lạnh vậy. Cảm giác xa lạ của Đồ Tô với gương mặt mới của Tô Trung Thần từng chút một biến mất. Hai người Tô Trung Thần và Trình Thuật Cẩm dần dần hoà thành nhất thể.
Đồ Tô nhẹ giọng khuyên nhủ: “Trung Thần, đêm đã khuya, chúng ta ngủ đi.”
Tô Trung Thần cứng đầu nói: “Không. Ta còn muốn tế một chén rượu cho Hạ Kỳ.” Đồ Tô đành phải lại đứng dậy đổ một chén, hai người cùng nhau uống lên, lại dìu nhau nghiêng ngả ngã vào trên giường. Đồ Tô cởi đi tầng tầng lớp lớp hỉ phục ở trên người, lại đem Tô Trung Thần kéo vào trong chăn, hai người tựa vào nhau ngủ. Trong nháy mắt tiến vào mộng đẹp kia, Đồ Tô tâm tình phức tạp âm thầm cảm thán, không nghĩ tới đêm tân hôn của bọn họ lại trôi qua như vậy.
Không biết ngủ bao lâu, Đô Tô vừa cảm giác tỉnh lại, trời đã tảng sáng, nàng xoa xoa mắt nhập nhèm buồn ngủ, nhìn thấy cửa sổ giấy đã bị nắng sớm chiếu sáng. Nàng giãy dụa đứng dậy mơ mơ màng màng vào gian rửa mặt. Cấu tạo gian rửa mặt giống như phòng vệ sinh ở hiện đại, chẳng qua bồn cầu nơi này cần chủ động múc nước, phía dưới dùng một đoạn ống đồng thông tới ao lớn ở bên ngoài. Trong phòng vừa sạch sẽ lại không có mùi lạ. Loại thiết kế này khá được mọi người hoan nghênh. Khi Đồ Tô rửa tay xong một lần nữa sờ soạng về giường muốn ngủ tiếp, nàng còn chưa vạch chăn lên đã bị hai cánh tay dài nhiệt tình kéo vào ôm ấp. Nàng còn chưa kịp phản ứng, đã bị hai cánh môi nóng rực hôn lên.
Đồ Tô vừa mệt vừa buồn ngủ nói: “Ngày mai đi, còn muốn ngủ.”
Chợt nghe Tô Trung Thần khang khàn cổ họng nói: “Không, ngày mai lại có của ngày mai.”
“Ân hừ, vậy được rồi.”
Đồ Tô nhắm mắt lại vươn tay sờ loạn trên người hắn, ngón tay nàng giống ngư đá đánh lửa, đi tới chỗ nào, nhanh chóng châm lửa ở chỗ đó. Tô Trung Thần bị nàng trêu chọc càng thêm hứng thú dâng cao. Dùng kỹ xảo nửa lạ nửa quen kia của hắn lại thêm dùng toàn thân sức lực biểu diễn, Đồ Tô cảm thụ được động tác lộn xộn của hắn, hiểu ra thằng nhãi này tuyệt đối là Triệu Quát đánh giặc — hết thảy đều làm theo trong sách. Nàng lúc này cũng không tiện biểu hiện quá tốt, miễn cho hắn nhận đến đả kích, không gượng dậy nổi.
Tô Trung Thần thấy Đồ Tô bộ dáng dịu ngoan mặc cho mình xếp đặt, cho rằng hiếm khi nàng thấy ngượng ngùng, liền nhịn không được cười khoe khoang nói: “Nương tử hoá ra là hổ giấy chỉ dùng miệng doạ người. Vẫn là vi phu mạng hơn nàng một tầng.”
Trên trán Đồ Tô toát ra mồ hôi lạnh, không thể không cảm thán, hoá ra nam nhân khiêm tốn hàm súc đến mức nào thì ở phương diện nào đó vẫn sẽ tự tin quá độ. Nhưng mà, lúc này nàng tuyệt đối không thể ăn ngay nói thật. Nếu không xảy ra vấn đề, chịu tội chính là bản thân mình. Nghĩ đến đây, nàng liền mềm giọng nói: “Phu quân chàng thật lợi hại, trong thư hoá ra cũng có cất giấu binh pháp sao?”
“Ách….. có. Trong thư tự có nhan như ngọc, trong thư tự có ngàn loại thuật……” ( đại khái ý Thần ca muốn nói trong sách không chỉ dạy thơ ca mà còn dạy rất nhiều thứ)
Tô Trung Thần sợ nàng lại nói ra lời nói kinh thiên động địa gì, vội vàng dùng môi lấp kín môi nàng. Động tác của hắn đầu tiên là giống chuồn chuồn lướt nước, nhẹ nhẹ mềm mềm. Lại giống như ong bướm thèm hoa nấn ná hút mật…..
Đồ Tô không ngừng lên tiếng cổ vũ ở những thời điểm thoả đáng, có khi còn phải chỉ dẫn phương hướng, Tô Trung Thần năng lực lĩnh ngộ cao siêu, không bao lâu liền nắm được đạo lý, tu vi tăng cao.
Hai người vẫn luôn lăn lộn đến khi mặt trời lên cao, thẳng đến hai bên thân bì lực tẫn (cạn sạch sức lực) mới không thể không buông tay. Hai người vô cùng mệt mỏi, ôm chặt giống như chữ “cối” nặng nệ ngủ. Giấc ngủ này thẳng đến giờ cơm trưa.
Người Quan gia lúc này nhìn nhau, trừ bánh bao ra mỗi người đều là ngầm hiểu rõ trong lòng mà không nói ra. Được rồi, bữa sáng không thức dậy, bọn họ cảm thấy thực bình thường, chung quy tối hôm qua mệt như vậy. Nhưng hiện tại đã tới trưa, cũng vẫn không dậy. Nhưng nếu để người đi gọi, lại cảm thấy không thoả đáng. Vì thế người một nhà đều canh giữ trước bàn, chờ cũng không được, không chờ cũng không xong.
Lâm thị nhịn không được mở miệng mắng Quan Mao: “Đại Mao con cũng thật là, tối hôm qua cứ để mặc kệ những bằng hữu kia của con chuốc muội phu con (em rể) nhiều rượu như vậy, cũng không biết ngăn cản một chút.”
Đại Mao không phục cãi lại: “Nương, con lúc trước không phải cũng bị người chuốc say sao, cũng không giống hắn lúc này đi.”
Đột nhiên hắn giống như nghĩ tới cái gì, vỗ đùi một cái nói: “Ai nha không xong rồi, Tô ngốc tử sẽ không phải là bị muội muội làm cho không bò dậy được đi!”
Lâm thị đỏ mặt nổi giận nói: “Đáng cái rắm! Những lời này là người làm ca ca như con nên nói sao?” Xuân Hồng ở bên cạnh cũng xấu hổ mặt đỏ bừng, không ngừng lén lút kéo ống tay áo Quan Mao.
Quan Mao vừa thấy sắc mặt mọi người, liền biết mình nói sai, vội vàng giải thích: “Cái kia, ta không có ý gì khác. Ta là muốn nói có phải là Đại muội đánh hắn đến không rời giường được.”
Quan Văn và Tang Lạc vẫn cúi đầu giả bộ uống nước, ai cũng không tiếp lời hắn.
Quan Trung và Thải Bình hầu hạ ở bên cạnh một người thì mặt đỏ đến sắp nhỏ ra máu, một người thì vừa nhịn cười, vừa lo lắng trong lòng.