Tân nương tử tính cách thực rộng rãi, người lớn lên cũng thực xinh đẹp, phàm là từng gặp qua các thím đều nói là một tức phụ tốt.
Sở mẫu cùng Thẩm Tú Nương cũng đến bên trong xem, sau khi nhìn tân nương tử bước ra, Sở mẫu vẫn luôn dùng một loại ánh mắt quỷ dị nhìn Sở Từ, nhìn đến Sở Từ Trượng Nhị hòa thượng mạc bất trứ đầu não.*
*Trượng Nhị hòa thượng mạc bất trứ đầu não: Nguyên văn 丈二和尚摸不着头脑 Nghĩa đen: Sờ không tới được suy nghĩ của Trượng Nhị hòa thượng.
Câu này xuất xứ từ một truyền thuyết cổ, về mê cung "Bát Quái" La Hán Đường ở chùa Tây Viên vùng Tô Châu.
Lời đồn rằng mê cung La Hán Đường vừa mỹ lệ vừa kỳ diệu, được xây dựng bởi một vị hòa thượng thân hình rất cao lớn, mọi người không biết pháp danh của ngài nên gọi ngài là Trượng Nhị hòa thượng (hòa thượng cao hai trượng).
Trượng Nhị hòa thượng khi chỉ đạo xây dựng La Hán Đường thì không đưa ra bản vẽ cụ thể, nghĩ tới đâu chỉ cho công nhân làm tới đó, những người được tuyển vào xây dựng công trình đều mơ hồ về tính toán của Trượng Nhị hòa thượng, còn La Hán Đường sau khi hoàn thành kiến trúc vô cùng ảo diệu, càng khiến người xem choáng váng.
Bởi vậy, mọi người đều nói Sờ không tới suy nghĩ của Trượng Nhị hòa thượng, về sau câu này được truyền miệng và nhiều khi được lược bớt còn 摸不着头脑 sờ không được suy nghĩ, với ý nghĩa: Mù mờ, không thể hiểu rõ sự việc.
"Nương, làm sao vậy? Ngài như thế nào nhìn ta lâu như vậy?" Sở Từ bị nhìn đến chịu không nổi, trực tiếp hỏi.
"Tiểu nhị......!A Từ a, ngươi có hay không nghĩ tới, trước thành gia, sau lại lập nghiệp a?" Sở mẫu thật cẩn thận thử mở miệng.
Từ khi nương hắn gọi hắn là A Từ, Sở Từ liền cảm thấy có chút không thích hợp.
Quả nhiên không ngoài hắn suy đoán, này một mở miệng chính là trọng bảng.
(Đòn nặng nề)
"Nương, chúng ta không phải sớm nói rồi sao? Sớm nhất cũng muốn chờ ta thi đậu cử nhân rồi mới nhắc lại chuyện này sao?" Sở Từ nhớ rõ nguyên chủ lúc mười sáu tuổi liền có bà mối tới cửa nói chuyện hôn sự, khi đó nguyên chủ vừa thẹn vừa giận, trực tiếp làm trò trước mặt bà mối liền nói nhất định phải chờ thi đậu cử nhân mới có thể nói chuyện tư tình nhi nữ.
Bà mối kia bị hắn không nể mặt mũi, trong lòng vẫn luôn không thoải mái, năm nay thấy hắn rớt bảng, khi đi bên ngoài làm mai trong lời ngoài lời luôn mang ra một chút.
May mắn Sở Từ tài danh lan xa, cho dù hắn lần này thất bại, cũng không có ai không xem trọng hắn.
Tục ngữ nói ngũ thập thiếu Tiến sĩ*, Sở Từ mới mười chín tuổi, ngày sau có tương lai, nhà người khác lời ong tiếng ve thì không nói được, nhưng không phải nói Sở gia.
*Ngạn ngữ nói, "Tam thập lão Minh kinh, ngũ thập thiếu Tiến sĩ." Muốn nói 30 tuổi thi đậu Minh kinh là khá lớn, mà 50 tuổi thi đậu Tiến sĩ vẫn là khá trẻ.
Ý muốn nói Minh kinh dễ đỗ, mà Tiến sĩ khó được.
"Chính là......!Ngươi khi đó tuổi còn nhỏ, hiện tại ngươi cũng lớn, thấy người khác cưới vợ, ngươi nhìn thật không thèm sao?" Một câu cuối cùng, Sở mẫu là đè thấp thanh âm, sau khi nói xong nàng cảm thấy chính mình mặt già đều đỏ lên.
Sở Từ dở khóc dở cười, "Nương, ngài nói cái gì đâu? Ta vẫn luôn say mê với việc học, nào có tâm tư nghĩ đến nhiều chuyện như vậy."
Lời này nói không tồi, bất luận là nguyên chủ hay là bản thân Sở Từ, giống như đều có chút lãnh đạm phong tình.
Nguyên chủ còn có thể nói là chưa thấy qua nhiều nữ nhân, Sở Từ thì lại không giống, hắn gặp qua mỹ nữ giống như cá diếc qua sông, đếm cũng đếm không hết được.
Nhưng Sở Từ chưa bao giờ nghĩ xuống tay đi vớt, còn thiếu chút nữa đem chính mình làm thành bạn bè của chị em phụ nữ, này liền làm người có chút kỳ quái.
Sở Từ đối với đủ loại suy đoán ở bên ngoài đều không cho là đúng, hắn cảm thấy, hắn không yêu đương chỉ là bởi vì duyên phận còn chưa tới thôi, chờ duyên phận vừa đến, hắn cùng một nửa kia liền sẽ như là hai mảnh băng keo hai mặt, muốn xé cũng xé không ra.
Sở mẫu nhìn qua có chút tiếc nuối lại có chút thả lỏng.
Tiếc nuối chính là hiện tại không nhìn được Sở Từ cưới vợ sinh con, thả lỏng dĩ nhiên là bởi vì nhà nàng lúc này điều kiện quá kém, muốn cưới một cô nương tốt, sợ người khác cũng chướng mắt nhà bọn họ.
Hai người ngồi cùng nhau nói vài câu, tiệc rượu liền khai.
Bởi vì bàn có hạn, đợt đồ ăn đầu tiên sẽ để cho thân nhân bọn họ, Sở Từ là Tú tài duy nhất trong thôn, lần này lại viết Lễ bộ, cũng may mắn ngồi đợt đầu tiệc rượu, vị trí liền xếp dưới thôn trưởng bọn họ.
Có thể thấy được người làm công tác văn hoá địa vị cao như thế nào.
Sở Từ sinh trong gia đình như vậy, từ nhỏ đã bị mang theo nghiên cứu khoa học, ở hội thảo, nơi đó nhân tài thật sự nhiều, hiểu được nói chuyện nghệ thuật đương nhiên cũng không ít.
Sở Từ EQ vốn là cao, lại bị bọn họ một phen hun đúc như vậy, mồm mép nhanh nhẹn không phải nói.
Trên bàn tiệc vô luận ai cùng hắn nói chuyện, đều có thể vui vui vẻ vẻ mà ngồi trở lại, trong lòng chỉ cảm thấy này Sở Tú tài không hổ là cái Tú tài.
Nhìn vào tính cách của nhân gia, nhìn tướng mạo nhân gia, nghe một chút cách nói năng của nhân gia, những người cùng thế hệ với hắn đều bị so đến trên trời dưới đất đi.
Sở Từ không chuẩn bị để làm người thấp kém, dù sao cái bia ngắm này của hắn đã dựng lên rồi, còn không bằng dựng cao chút, làm cho bọn họ chỉ có ngước nhìn, đến lúc đó cũng liền không còn tâm tư so đo tới hắn.
Hắn hoài nghi nguyên chủ lần trước chính là mắc mưu người khác.
Thí sinh họ Vạn kia cùng nguyên chủ vốn dĩ không thân, nhưng chỉ vài ngày trước kỳ thi Hương, người nọ lại thập phần ân cần đối đãi nguyên chủ, mọi chuyện đều lấy nguyên chủ cầm đầu.
Nguyên chủ tính cách đơn thuần, bị y lừa gạt vài câu liền cùng y xưng huynh gọi đệ, còn đem một ít tâm đắc của bản thân, kỹ xảo đáp đề dạy cho y.
Đáng tiếc người nọ căn bản là vô tâm dốc lòng cầu học, đối với điều này chỉ làm cho có lệ, chỉ một lòng lôi kéo nguyên chủ đi ra ngoài chơi.
Nguyên chủ tuy đơn thuần, nhưng nặng nhẹ nhanh chậm vẫn là phân rõ, vì thế liền uyển chuyển từ chối yêu cầu của y.
Không nghĩ tới người nọ thế nhưng sẽ làm ra loại chuyện gian lận này, còn liên luỵ nguyên chủ cùng nhau xui xẻo.
Sau khi nguyên chủ ra ngoài chỉ biết tự oán tự ngải*, chưa từng nghĩ tới này đại khái không phải liên quan đến vận khí không tốt, mà là có