Ánh nắng mặt trời chói chang rọi vào mặt, nàng gian nan mở mắt, trừng mắt rồi lại tiếp tục trừng mắt nhìn.
‘Từ khi nào trần nhà ố vàng của mình lại trở thành gỗ tử đàn tốt nhất với hoành điêu tinh tế như thế kia?’
‘Đây chắc hẳn là giá giường thời Thanh đi’ Hạ Thanh lấy con mắt 4 năm làm việc trong cửa hàng đồ cổ ra phán đoán.
‘Cái gì!!! Giá giường thời Thanh ư???’ Đến đây Hạ Thanh hoàn toàn thanh tỉnh, nàng bật dậy vội vàng nhìn bốn phía, bàn trang điểm gỗ chạm khắc tinh xảo, vài cái thùng tử đàn ở phía góc, còn một cái tủ cũng bằng tử đàn quý… Nơi này, tuyệt đối không phải nhà nàng cũng chẳng phải cửa hàng đồ cổ nàng đang làm việc!!!! Rốt cuộc đây là nơi nào??
Hạ Thanh lập tức nhảy dựng lên, chạy đến bên bàn trang điểm cầm lấy gương đồng đặt trên bàn trang điểm. Tuy rằng mơ hồ nhưng Hạ Thanh vẫn nhìn ra, đây tuyệt đối không phải là gường mặt của nàng, một gương mặt xa lạ nhưng đẹp mắt và trẻ tuổi.
Nàng chắc hẳn đã xuyên qua rồi!
Hạ Thanh rốt cuộc phát huy kinh nghiệm nhiều năm xem tiểu thuyết của mình rút ra kết luận.
Vì cái gì nàng lại xuyên qua a
Nàng sống chết cố gắng học lên đại học là dễ dàng lắm sao, nàng lấy được chức tư pháp kiểm chứng đồ cổ, để đèn suốt đêm học thi nhân viên công vụ quốc gia là chuyện dễ dàng chắc???? Cuộc sống tốt đẹp của nàng cứ như vậy mà biến thành mây bay sao? Thật là tức chết nàng mà! Hung hăng gõ mạnh bàn trang điểm, làm bàn tay đau thấu xương rồi xưng đỏ một mảng.
Thân thể này thật vô dụng, Hạ Thanh xem thường, nhớ năm đó nàng tự mình thay ga, sửa đèn điện, chuyển đồ đạc, đụng chạm còn không phải thường gặp sao, nào có bao giờ thấy cảm giác này.
‘A… a!’ Một tiếng thét chói tai từ phía sau vang lên, dọa hạ Thanh nhảy dựng, miễn cưỡng mới bình ổn lại tâm tình đem gương mặt chuyển sang trạng thái không biểu cảm quay đầu lại, đập vào mắt nàng là một nha hoàn mặt mang đầy nước mắt đứng ở cửa phòng.
Đây, hiện tại là cái tình huống gì???
Hạ Thanh còn chưa kịp phản ừng thì nha hoàn kia đã vọt lên cẩn trọng cầm lấy cánh tay sưng đỏ của nàng vừa khóc vừa nói:
‘Như thế này phải làm sao bây giờ? Tiểu thư thân kiều quý giá, thế nào lại tự nhiên lại sưng đỏ lên. Đều tại Kim Tỏa không tốt, Kim Tỏa vô dụng mới để tiểu thư bị thương nặng như vậy, nếu phu nhân biết chắc hẳn sẽ bệnh càng thêm bệnh mất!’
Hạ Thanh đứng yên một chỗ, không rên lên tiếng nào, nhìn không chớp mắt vào nha hoàn kia, trong lòng không ngừng châm chọc, chỉ một điểm sưng đỏ nho nhỏ chỉ cần thổi một chút là tốt rồi, cần gì phải làm quá lên như thế, đúng là một nha hoàn dông dài! Bất quá tốt xấu gì thì từ trong miệng nàng Hạ Thanh cũng biết được hai thông tin hữu ích, đây là nha hoàn bên người của nàng, gọi là Kim Tỏa và mẫu thân của thân thể này đang bị bệnh.
‘Cha ta, à không phụ thân ta đâu?’ Hạ Thanh theo bản năng hỏi.
Lúc này, Kim Tỏa đang cẩn thận bôi thuốc cao cho nàng, nghe được Hạ Thanh hỏi xong, nước mắt lại lã chã nhìn Hạ Thanh. Hạ Thanh thề trong ánh mắt nàng chính là sự thương hại, loại ánh mắt này nàng tuyệt đối sẽ không nhìn sai. Nhớ ngày ấy lúc nàng vừa lấy được giấy trúng tuyển đại học, cha mẹ đã vô cùng cao hứng về nhà chúc mừng nàng, nhưng không may trên đường họ đã gặp tai nạn xe cộ liên hoàn mà tử vong tại chỗ. Mùa hè năm ấy biến thành một hồi ác mộng đối với nàng, cũng chính mùa hè năm ấy nàng đã nhìn đến chán ngán loại ánh mắt thương hại này. Xem ra thân thế nàng xuyên qua cũng không tốt lắm, liền một nha hoàn cũng thương hại Hạ Thanh nàng.
Trong lúc Hạ Thanh đăm chiêu suy nghĩ, ở bên Kim Tỏa cũng không ngừng suy xét
‘ Tiểu thư hôm nay lại hỏi về phụ thân nàng, nhất định lại thương tâm một đêm, bây giờ phải làm thế nào cho tốt đây? Nói cho phu nhân, phu nhân chắc hẳn sẽ thương tâm theo, nói cho quản gia, quản gia nhất định sẽ trách nàng; an ủi tiểu thư, với miệng nàng căn bản là an ủi không được’
Kim Tỏa nghĩ tới nghĩ lui, rốt cuộc linh quang chợt lóe, nói:
‘ Tiểu thư phu nhân hiện tại nhất định đã tỉnh rồi, người chắc rất muốn gặp tiểu thư’ - Nàng thấy xưa nay hễ có chuyện gì liên quan đến phu nhân, tiểu thư liền không nhớ phụ thân nữa.
Hạ Thanh vừa nghe Kim Tỏa nói xong liền nghĩ ‘Một phu nhân hậu viện cơ trí ở cổ đại là nhân vật nào, từ xương đến thịt đều lộ ra khôn khéo, vậy mà nàng đến tên thân thể này còn chưa biết nếu, chắc hẳn nếu đến gặp vị phu nhân kia thì chỉ cần vừa đứng thôi cũng lộ ra dấu vết mất. Lấy trình độ mê tín của cổ nhân mà nói thì không chừng nàng còn bị coi là yêu quái rồi mang đi thiêu sống mất.
Không được! Phải nghĩ ra biện pháp nào đó thôi, tuy rằng xuyên qua không phải do nàng mong muốn, nhưng chết nhanh như vậy lại càng không phải là mong muốn của nàng, tốt xấu gì bây giờ nàng cũng trở nên xinh đẹp và trẻ tuổi như vậy, nàng nhất định sẽ trân trọng cơ hội này. Chính là, phải làm sao bây giờ đây? Hạ Thanh gấp đến độ đổ mồ hôi lạnh.
Kim Tỏa vừa bôi xong thuốc tốt đang loay hoay cất lọ dược, nhìn thấy Hạ Thanh đổ mồ hôi lạnh càng lo lắng, vội hỏi:
‘Tiểu thư, tiểu thư bị làm sao vậy, hay là đi thỉnh lang trung đi’
Đúng rồi, Kim Tỏa!
Hạ Thanh lăng lăng nhìn Kim Tỏa ngẫm nghĩ,
‘nha hoàn này có chút hồ đồ, hẳn chắc không thể đoán