Tử Vi đang cùng Mạc Sầu đang nói chuyện đột nhiên nhớ tới bộ dạng tức giận của Kỷ Hiểu Lam khi nãy thì không khỏi lo lắng suy nghĩ, Kỷ Hiểu Lam là người mà nàng kính nể lại là huynh đệ của Hạ lão gia, đối với nàng cũng rất quan tâm lo lắng, thiết nghĩ nàng phải tới xin lỗi người một câu thứ người tha lỗi cho tính ương bướng của nàng mới đúng, vội hỏi Mạc Sầu: “Mạc Sầu tỷ, Kỷ gia gia có phải đang rất tức giận không?” – hỏi xong trong đầu Tử Vi vẫn còn chút rối rắm về cách xưng hô. Tuy gọi Kỷ Hiểu Lam là gia gia cũng đúng bối phận, người ta cũng đồng ý rồi, nhưng nàng gọi thế nào cũng thấy kỳ quái, ngượng miệng, bởi vô luận trong phim truyền hình thiết xỉ đồng nha hay hoàn châu cách cách thì niên kỉ (tuổi) của Kỷ Hiểu Lam cũng xấp xỉ Càn Long đế, mà Càn Long kia lại là phụ thân nàng a ~~ nghĩ đến cảnh nàng gọi hắn là Càn Long gia gia hay hoàng thượng gia gia gì đó lại thấy rùng mình. Cuối cùng Tử Vi ra kết luận, Càn Long kia chính là tên trâu già gặm cỏ non không biết xấu hổ lừa gạt nương nàng.
Bên này Tử Vi đang bị cuốn theo những suy nghĩ lung tung của mình mà mặt mày méo xệch, bên kia Mạc Sầu lại tưởng lầm Tử Vi để ý chuyện Kỷ tiên sinh tức giận, buồn rầu, vội vàng an ủi: “Tử vi không cần lo lắng, tiên sinh sẽ không vì một chuyện nhỏ này mà tức giận đâu, muội yên tâm đi, không lâu nữa tiên sinh sẽ đích thân qua mời muội ăn cơm đấy!"
- Phải không? - Tử vi mơ hồ cười đáp, trong lòng còn có chút không yên.
Mạc Sầu vốn là một nữ tử tình cảm, thấu hiểu lòng người sâu sắc, đương nhiên biết Tử Vi vẫn còn đang bận lòng, lại khuyên nhủ: “Tử Vi muội thật sự không cần lo lắng đâu, muội ở đây lâu sẽ biết, tiên sinh chẳng bao giờ giận người lâu, đến cả Hòa Thân tiên sinh đều chưa từng giận qua, thì làm sao có thể giận muội được chứ.”
Hòa thân? – Trên cơ bản Tử Vi chỉ nghe lọt tai hai chữ mẫn cảm này, nàng nhớ tới trong phim truyền hình Hòa Thân là một tham quan ưa nịnh bợ hoàng đế, thân hình mập mạp suốt ngày bị Kỷ Hiểu Lam trêu đùa. Tử Vi đột nhiên nghĩ Hòa Thân là một người tinh quái, đến tảng đá cũng có thể tra ra xuất xứ, nếu không cẩn thận bị hắn phát hiện ra thân thế thì nàng chết chắc, nơi này là phủ của Kỷ Hiểu Lam chắc chắn hắn sẽ thường xuyên lui tới, nêu gặp phải hắn thì sao, Tử Vi lo lắng hô nhỏ: "Làm thế nào cho tốt đây, ta chẳng muốn gặp hắn đâu!"
- "Muội đang nói gì vậy?" Mạc Sầu nghi hoặc hỏi.
- “Nga, không có gì, ta chỉ nghe nói Hòa Thân kia là thiên hạ đệ nhất tham quan, nhân tài tham lam như vậy ta không muốn thấy thôi” – Tử Vi cười qua loa lấy lệ.
- “Đúng là, hiếm khi Tiểu Nguyệt cùng Mai Hoa lại làm một bàn đồ ăn ngon như vậy, đừng nói đến tên mập kia nữa” – một giọng nam sang sảng quen thuộc vâng lên phía ngoài, Mạc Sầu cùng Tử Vi ngay lập tức quay đầu, quả nhiên thấy Kỷ Hiểu Lam cười hề hề đứng ngoài cửa.
- "Tiên sinh."
- “Kỷ gia gia”
Tử vi và Mạc Sầu vội vã đứng dậy hành lễ, mặt Kỷ Hiểu Lam hơi vặn vẹo có vẻ không quen lắm, nửa ngày mới rút tẩu thuốc bên hông ra rít mấy hơi. Tâm tình rối loạn của Tử Vi đã hoàn toàn được thả lỏng, đi đến nơi này thì thuận theo tự nhiên đi, triết nhân không phải đã nói nguyên nhân bên trong mới là nguyên nhân quyết định mấu chôt hay sao, thân thế của nàng là bất di bất dịch rồi có trốn cũng trốn không thoát, chỉ cần nàng không quan tâm, cứ bình bình thản thản mà sống mọi chuyện rồi sẽ đâu vào đấy cả thôi.
Vì thế Tử Vi mỉm cười, tiến lại kéo tay Kỷ Hiểu Lam nũng nịu: "Kỷ gia gia, chúng ta đi."
Kỷ Hiểu Lam lại một lần nữa bị sặc, ông trời à hắn chỉ mới qua tứ tuần mà thôi chưa từng nghĩ có thể làm gia gia của một đứa trẻ lớn như thế này. Thấy đôi mắt trong suốt nghịch ngợm kia của Tử Vi hắn chỉ có thể ngậm ngùi cười khổ thuận theo: "Đi, chúng ta đi ăn thôi" Mạc Sầu ở phía sau sớm đã cười ngặt nghẽo vì biểu hiện ngượng ngùng của Kỷ Hiểu Lam, hồi lâu mới bình tâm lại vội vã đuổi theo hai người phía trước.
Một bữa cơm khách và chủ đều vui vẻ.
Sau mấy ngày mấy người Tử Vi cũng sắp xếp xong mọi thứ. Phủ của Kỷ Hiểu