Đến canh ba Kỷ Hiểu Lam mới về tới phủ, Mạc Sầu kiên nhẫn ngồi chờ để đưa tận tay gói đồ cho ông. Về phần Tử Vi, mặc cho Mai Hoa Tương Diệp ngăn cản thế nào thì nàng cũng nhất quyết không ngủ chống mắt chờ đợi Hồng Lâu Mộng xuất hiện. Khuyên nhủ không được tiểu thư cứng đầu nhà mình bất đắc dĩ Mai Hoa Tương Diệp lẫn Kim Tỏa cũng phải chờ cùng với nàng. Tiểu Nguyệt thấy mọi người không ngủ nếu mình nàng ngủ thì thật chẳng có ý nghĩa liền không về phòng mà ôm bàn ngoài khách đường ngủ gật.
Kỷ đại học sĩ vừa về đến phủ thấy một phòng nữ nhân đều nhìn chằm chặp vào mình, ông không khỏi giật mình bước lùi mấy bước, Mạc Sầu vội chạy ra kéo Kỷ Hiểu Lam vào, đang muốn kể về chuyện gói đồ thì Tử Vi bộ dáng tươi tỉnh vô cùng không biết từ đâu nhảy ra sáp lại chỗ Kỷ gia gia của nàng thủ thỉ: “Kỷ gia gia a~ tối hôm nay có một nữ nhân đến tặng đồ cho người đó, chắc hẳn là một quyển sách, con thay người đọc trước xem đây có phải là sách hay không nhé!” – nói xong cũng không đợi Kỷ Hiểu Lam phản ứng đã đem gói đồ mở ra, bên trong hiển nhiên là bản thảo Hồng Lâu Mộng, Tử Vi gần như si mê nhìm chằm chằm chậm chạp không dám động vào, có cảm giác trân quý vô cùng.
- Đây là cái gì đây? – Kỷ Hiểu Lam đã phản ứng, hít một hơi thuốc, tùy tiện rút một quyển ra.
- Kỷ gia gia, người không tôn trọng tác giả. – Tử Vi trừng mắt nhìn Kỷ Hiểu Lam, đây là bản thảo Hồng Lâu Mộng nguyên bản do tự tay Tào Tuyết Cần viết đấy, ở hiện đại là báu vật vô giá đấy, sao Kỷ gia gia người có thể tùy tiện cầm như vậy được, vạn nhất làm hỏng sẽ trở thành tội nhân thiên cổ đó. Tử Vi kích động đến nỗi tư duy không kịp hoạt động mà quên rằng đây là cổ đại. Ở hiện đại Hồng Lâu Mộng là quốc bảo nhưng ở Thanh triều này thì có khi cái tẩu cũ kĩ của Kỷ Hiểu Lam còn quý giá hơn.
Kỷ Hiểu Lam khó chịu, đại học sĩ như ông còn không bằng mấy tờ giấy này ư, ông thật sự muốn xem đây là thứ gì mà Tử Vi lại xem trọng đến vậy. Tùy ý mở ra mấy trang, nhìn sơ qua một tí sau đó bỗng chốc mắt lại dán chặt vào từng dòng chữ, si ngốc nhìn bản thảo đến bất động.
Tử Vi thấy mục đích đạt được, Kỷ gia gia nhận biết được sách quý rồi, nàng cười trộm lén rút ra một quyển sách chạy lại chỗ ghế dựa ngả người say sưa đọc. Tuy rằng đã đọc qua Hồng Lâu Mộng rồi nhưng nó là tứ đại kỳ thư của Trung Hoa mà, xem bao nhiêu lần vẫn không thấy chán huống chi đây là bản thảo viết tay đấy, phải hảo hảo xem kỹ bốn mươi hồi cuối mới được.
Mạc Sầu vốn định nhắn lại lời của Hương Vân nhưng nhìn thấy một lớn một nhỏ kia cứ nhìn chằm chằm vào tập sách mà không chịu để ý đến ai liền tạm thờ từ bỏ. Tử Vi cùng Kỷ tiên sinh tính tình thật giống như chả trách lại hợp ý đến như vậy, Mạc Sầu nhìn nhìn hai người mỉm cười đi chỉnh đèn sáng một chút.
Ngày tiếp theo Tử Vi tỉnh lại phát hiện nàng đang nằm trên giường của mình, Tương Diệp đang ngồi bên giường nàng thêu hoa, lâu lâu lại giúp nàng dịch dịch góc chăn.
- Bây giờ đã là giờ nào rồi – Tử Vi hắng giọng hỏi.
- Tiểu thư, người tỉnh, đồ ăn đã được hâm nóng rồi – Tương Diệp vội trả lời – Đã là giữa trưa rồi, đêm qua tiểu thư đọc sách say sưa thế nào cũng không chịu ngủ, cuối cùng lại không chống đỡ được ngủ gục luôn trên ghế, là cha ta ôm tiểu thư về phòng đấy.”
- Phải không? – Tử Vi mơ hồ nhớ được hôm qua nàng xem Hồng Lâu Mộng, càng đọc càng kích dộng nhưng khi đọc đến hồi thứ ba mươi bốn thì không chống đỡ được gục xuống.
- Tiểu thư, đứng dậy nào, người yên tâm đi, Kỷ tiên sinh đã cùng Yiểu Nguyệt đi lấy bản thảo, một chút nữa là có thể xem được, nhưng mà tiểu thư phải nhớ lời nô tì không được đừng như tối qua nằng nặc cướp sách của Kỷ tiên sinh đó.” – Tương Diệp thấy bộ dạng hấp tấp của Tử Vi thì hiểu ý, cười khuyên.
Tử Vi nhãn tình sáng lên, nhanh nhẹn đứng dậy để Tương Diệp giúp nàng mặc xiêm áo, lúc này nàng mới cảm thấy có cái gì đó không đúng, vội hỏi: “Kỷ gia gia bọn họ đi nơi nào để lấy bản thảo vậy?” – Tào Tuyết Cần chắc hẳn đã mất, mà Hương Vân kia không nói địa chỉ của nàng ta cho bọn họ mà.
- Nô tì nghe nói là đi Hương Sơn Hoàng Diệp thôn tìm vị cô nương tên là Tào Tuyết Cần. – Kim Tỏa vừa bưng đồ ăn nóng hầm hập tiến vào vừa nhanh chóng giải đap thắc mắc cho Tử Vi.
Tào Tuyết Cần, cô nương???? Tử Vi khóe miệng co rút, nàng suy nghĩ nửa ngày vẫn không nhớ ra tình tiết nào trong phim nữa, cứ như vậy liền buồn tha cảm giác kỳ quái lúc nãy, dù sao Kỷ Hiểu Lam bọn họ vui vẻ tự nhiên đi tìm người như thế chắc hẳn sẽ không xảy ra vấn đề gì đâu. Tử Vi nghĩ xong thì cao hứng cầm đũa bắt đầu dùng bữa, đột nhiên Tiểu Nguyệt mở cổng nhảy vào sân kêu ta, tiên sinh bị Phúc Khang An nói là dư nghiệt của phản đảng bắt đi rồi.
Tử Vi cả kinh, đũa đang trên tay rơi xuống sàn, tuy rằng nàng biết Kỷ Hiểu Lam chắc chắn sẽ bình an vô sự nhưng vẫn thấy vô cùng lo lắng. Ở cổ đại này cái tội danh gọi là dư nghiệt của phản đảng không thể đùa giỡn được, nàng vội chạy ra cửa theo hương Mạc Sầu và Tiểu Nguyệt, mà Tương Diệp Kim Tỏa cả hai cái gì cũng không hiểu rõ lắm nên càng lo lắng hơn vội vàng theo phía sau tiểu thư nhà mình.
Viện ngoài sớm đã loạn thành một đoàn, Mạc Sầu một bên tự trách, Tiểu Nguyệt đi qua đi lại, Mai Hoa cùng Tề thúc cũng ở một bên lo lắng mà không thể làm được gì.
- Tiểu Nguyệt tỷ tỷ, tại sao gia gia lại bị bắt đi? – Tử Vi bước lên trước giữ Tiểu Nguyệt lại hỏi.
- Tử Vi, muội không biết đâu, chắc hẳn nữ nhân hôm qua và Phúc Khang An là một bọn, đám người đó hợp nhau hãm hại tiên sinh, nói Hồng Lâu Mộng kia là phản thư.” – Tiểu Nguyệt gấp đến độ tức giận đầu đầy mồ hôi.
Hồng Lâu Mộng, phản thư! Đúng rồi, nàng nhớ ra rồi, trong lịch sử Thanh triều này có một giai đoạn Hồng Lâu Mộng bị