Đồng nhân Harry Potter.
Chương 1: Quá khứ cùng khởi đầu.
Trong đêm tối, hai đạo thân ảnh di chuyển nhanh như chớp, đối lẫn nhau công kích, phân biệt ra là một nam nữ tử.
Đến khi cuộc chiến kết thúc, dù cho chiến thắng thuộc về nam nhân, nhưng nữ hài hiển nhiên một chút cũng không lo lắng.
"Tử Nguyệt quay về, ta sẽ tha thứ cho ngươi!" Nam nhân nhìn trước mặt người khuôn mặt bình tĩnh, ngay cả trong mắt cũng không có lấy một tia giao động.
Hắn còn là rất vừa lòng với nàng năng lực, nếu có thể tất nhiên hắn sẽ bỏ qua cho sai lầm của nàng lúc trước.
"A!" Nhưng đáp lại hắn là một tiếng cười diễu cợt.
"Thầy à, ta đâu còn là đứa trẻ nghe lời dễ bảo khi xưa. Bất quá là thầy muốn ta về làm cái máy giết người cho người mà thôi." Nữ hài nhếch môi, nhìn nam nhân mở miệng châm chọc.
"Hừ!"
"Bất quá là một đứa ta nhặt về từ khu ổ chuột. Không có ta thì ngươi đã chết ở nơi nào đó từ bao giờ rồi!" Hắn nhìn nàng, trong lời nói lộ rõ kinh thường.
"Đúng vậy, ta là một đứa thấp hèn nhất của tầng xã hội này, một đứa mồ côi bị cha mẹ bỏ rơi, phải đi ăn xin để kiếm sống. Nhưng thì sao? Ít nhất ta có đủ điều kiện để người lợi dụng đâu. Ta nói đúng chứ? Người như thầy làm sao có thể có lòng tốt cưu mang một đứa trẻ? Thứ thầy muốn bất quá là một con rối dễ dật dây giúp được thầy nhổ bỏ đi những kẻ cản đường, lạnh lùng nhưng lại khát vọng tình thương của gia đình nha!" Nữ hài cười cười, đối với nam nhân không rõ thâm ý liếc nhìn.
Nam nhân bị nàng vạch trần, thẳng tức giận chỉ tay. "Ngươi, đồ vô ơn!"
"Ha!" Nữ hài tức giận phản cười. "Thầy a, người giúp việc làm công cũng có tiền lương, mà ta làm tất cả mọi thứ mà chả được một cái gì?! Thầy, người lúc nào cũng coi ta như một đứa giúp việc mà sai bảo. Với lại ta đã làm không công cho thầy 15 năm rồi còn gì! Từng ấy năm chưa đủ để báo đáp thầy hay sao?!"
"Hừ!"
"Nếu ngươi đã cứng đầu như thế, vậy cũng đừng trách ta độc ác." Nam nhân ác thanh, tay nhanh móc ra một khẩu súng chĩa thẳng vào trước mặt người.
"A!"
Nàng cười nhìn nam nhân, tay cũng móc ra một khẩu súng chĩa vào đầu của mình trước. "Ta sao dám phiền tới ngài, thưa thầy!"
"Này coi là trả hết nợ rồi chứ? Mạng của ta do ông cứu, giờ ta trả! Ta chưa bao giờ phủ nhận là mạng của ta là ông, nhưng không có nghĩa tự do của ta cũng là!..."
"Phanh!"
Tiếng súng vang nên, nữ hài cơ thể ngã trên mặt đất. Máu nhuốm đỏ cả một mảng, nằm trên vũng máu khuôn mặt an tường, môi đỏ khẽ nhếch như là được giải thoát. Nhìn cảnh tượng đối lập này có vẻ không nói nên lời quỷ dị.
Mà vừa mới chết đi người vẫn còn dư lại suy nghĩ.
Vĩnh biệt nha!
Đáng tiếc, không được chứng kiến lão bất tử đó khi thấy món quà từ biệt của ta.
AHahaha!!!
--------------------
"Oa a a!" Trong một căn nhà nhỏ, tiếng khóc trẻ sơ sinh vang nên.
"Ra rồi! ra rồi! Là một bé gái đáng yêu." Bà đỡ vội vàng tiếp lấy đứa bé, vui mừng hớn hở nói cho nữ nhân đang lằm trên giường.
Nữ nhân vẻ mặt tái nhợt, cả người đầy mồ hôi. Nàng không màng trong người khó chịu, dơ tay ra bế lấy đứa bé nhẹ nhàng vuốt ve.
"Con gái của mẹ, con mới đáng yêu làm sao." Nàng nhìn em bé với vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc cùng vui sướng.
-----------------
Từ trong bóng tối tỉnh lại.
"Ali, con yêu đến giờ ăn rồi." Một tiếng nói vang lên ở nàng bên tai.
Ngay sau đó, có cái gì đó bị nhét vào nàng trong miệng. Ngọt nhẹ xen lẫn có chút hơi gây hương vị tràn lan trên đầu lưỡi. Bất ngờ, nàng mở mắt, thấy đó là một nữ nhân với mái tóc vàng khoảng 19, 20 tuổi. Ngũ quan tinh tế, không đến mức quá xinh đẹp, nhưng cũng là một