Lục tổng bị người Lâm gia bắt bẻ đủ thứ, không nghĩ tới cuối cùng thật sự phải dựa vào thằng cháu trai hắn vẫn luôn ghét bỏ để lấy được một tí xíu ấn tượng!
Tóm lại, mặc kệ quá trình thế nào, kết cục là ai cũng vui mừng......
À không phải!
Mạnh Dục Nhiên hiển nhiên không phải bộ dáng rất vui mừng rồi.
Nhưng mà, nó vốn dĩ mỗi ngày chỉ là một bộ mặt không vui mừng như vậy, mọi người khác đều đã sớm quen, nên ai cũng không có để ở trong lòng.
Mạnh San San mờ mịt chớp chớp mắt......
Tuy rằng tuổi con bé còn nhỏ, rất nhiều chuyện không nhất định hiểu hết, nhưng cũng không gây trở ngại cho chuyện con bé thông qua cuộc nói chuyện của mấy người lớn mà hiểu được một ít chuyện đơn giản.
"Lục thúc thúc sẽ làm ba ba chúng con sao?"
Cô bé nhỏ trợn tròn đôi mắt to, trong thanh âm đều là nghi vấn là khó có thể tin.
Mạnh Dục Nhiên liếc mắt nhìn nó một cái, khóe miệng lén lút cong lên một hình cung.
Mấy người lớn tức khắc dừng lại.
Con bé này từ khi nào đã ngồi ở nơi này?
Bọn họ thảo luận loại đề tài này, vậy mà đã quên tránh con bé!
Trong số họ, người khẩn trương nhất dĩ nhiên là Lục Tầm.
Quan hệ của hắn và Mạnh San San không tồi, cô bé nhỏ cũng rất thích hắn, cho tới nay đều rất hoan nghênh hắn.
Nhưng hắn biết, loại hoan nghênh này xét thấy chỉ là sự yêu thích đơn thuần của con nít, cũng không thể nào có ý nghĩa là sau khi thân phận thay đổi, con bé vẫn sẽ yêu thích hắn mà không có bất kỳ khúc mắc nào trong tâm tồn.
Cho dù, nó vẫn còn là một đứa trẻ 6 tuổi.
Hiển nhiên, Mạnh Dục Nhiên cũng cho rằng như thế!
Nó đang nhịn không được muốn nhìn xem, chờ lát nữa San San la lối khóc lóc bán si, cái ông họ Lục này sẽ làm sao bây giờ.
Khả năng lớn nhất chính là bị mẹ nó từ chối...... Vậy thì cái thằng nhóc chướng mắt Lục Minh Triết kia cũng sẽ không cần phải đến nữa!
"Ai nói Lục thúc thúc phải làm ba ba các con chứ."
Lâm Y Y sờ sờ đầu nhỏ của con bé: "Chúng ta chỉ là đang thương lượng, Lục thúc thúc có thể làm bạn của mẹ được không thôi."
Mạnh San San khinh bỉ nói: "Chỉ có như vậy mà còn phải thương lượng...... Con với Trần Lệ Na làm bạn trước nay đều không cần cùng thương lượng với ai cả."
Sau đó trên mặt còn bày ra biểu cảm "Ngươi lớn thật là phiền toái".
Mấy đứa nhóc thỉnh thoảng sẽ có những câu phát ngôn làm người khác ngoài dự đoán.
Nhưng đôi khi cẩn thận suy nghĩ một chút, lại làm người kinh ngạc phát hiện, hình như cũng rất có đạo lý.
Lời này quả thực nói đúng tâm khảm Lâm Bình nữ sĩ!
Bà ôm cô bé con vào trong lòng ngực mình, yêu muốn không hết, còn bớt thời giờ trừng mắt nhìn con gái nhà mình: "Con nhìn xem, người lớn như vậy rồi mà ngay cả trẻ con 6 tuổi cũng không bằng!"
Cái ngữ khí cáu giận đến mức không thèm nói này, chắc chắn là mẹ ruột không thể nghi ngờ!
Lâm Y Y: "......"
Mạnh San San gian nan từ trong lòng ngực bà ngoại vươn đầu ra, lại quăng thêm một câu kinh người nói: "Nếu như con có ba ba giống Lục thúc thúc thì tốt biết mấy."
Lục thúc thúc rất tốt đối với mình mà......
Còn tốt hơn ba ba của mình nữa!
Quan trọng nhất chính là, Lục thúc thúc còn sẽ mang mình theo cùng nhau ăn cá nướng!
Đây mới là mấu chốt.
Ai nha, tưởng tượng đến cá nướng, phải chảy nước miếng rồi.
Mạnh Dục Nhiên thờ ơ lạnh nhạt giờ đang ôm ngực, cả người cứng đờ, mặt nhanh chóng đen lại với tốc độ mắt thường có thể thấy được.
Nó trừng mắt nhìn cái con em gái ngu ngốc nhà mình, có chút không lời nào để nói.
Ngược lại 100% với nó chính là Lục Tầm, hắn đang cảm động đến mức hận không thể ôm cô bé nhỏ xoay vòng vòng: Quả nhiên không uổng công thương con!
Xem này, này còn rất giống hai cha con nha......
Mạnh Dục Nhiên thực tấm tắc.
Kết quả như vậy, Lục Minh Triết lại rất vừa lòng.
Nói đến cùng, chuyện nó luôn cố gắng lưu lại ấn tượng tốt cho bà ngoại Lâm, hơn phân nửa cũng là vì ông chú nhỏ của nó .
So với bất kể người nào ở trong Lâm gia, người có quyền lên tiếng nhất, hiển nhiên chính là Lâm Bình nữ sĩ!
Từ lần đầu tiên gặp mặt, nó liền phát hiện, cùng gia đình như vậy ở chung, vừa ấm áp lại nhẹ nhàng tự tại, nếu ông chú nhỏ của nó có thể thuận lợi ở rể...... Khụ, có thể cùng người Lâm gia trở thành người một nhà, hình như rất không tồi.
Khi hai người trở về, tư duy của Lục Minh Triết đã phát tán tới lúc bọn họ khi nào kết hôn......
Lúc này, bên tai bỗng vang lên một tiếng kêu sợ hãi: "Ối?!"
Lục Tầm đang lái xe, đột nhiên lấy ra một cái hộp trang sức, vẻ mặt ảo não: "Sao mình lại quên mất cái này chứ !"
Đây là cái mà hắn đã cẩn thận hỏi ý kiến Chu trợ lý, mang tới dùng để thổ lộ......
Đương nhiên, cuối cùng cái thứ dùng để thổ lộ này có hắn bây giờ có vẻ sẽ dùng được rồi.
Lục Minh Triết tò mò: "Cái gì vậy?"
Cái hộp lớn như vậy, cũng không giống như là nhẫn.
Nếu thật sự là nhẫn, nó mới thật sự phục ông chú nhà nó......
Chẳng qua, nếu như ông chú của nó có được trình độ EQ và sự quyết đoán đó, còn chờ tới bây giờ?
Đoạn đường độc thân dài 500 chương trước chắc sắp kết thúc rồi ?!
Lục Tầm còn đang rất dào dạt đắc ý vì tâm ý của chính mình, nghe vậy, liền đem hộp đưa cho nó: "Mày nhìn xem, đây chính là bảo vật trấn điếm của người ta đó, chú mày tiêu không ít tiền đâu."
Khi nói chuyện, Lục Minh Triết đã mở hộp ra......
Hộp, lẳng lặng mà nằm một con ——
Chó!
Lục Minh Triết: "......"
Thật sự là mẹ nó một con chó!
Ngươi cầm một con chó đi tặng đối tượng của mình?
Đối tượng của ngươi cô có thể đánh ngươi thành đầu chó luôn đó!
"Đây là điền ngọc của Tân Cương, trên thị trường chỉ một gram thôi cũng phải ít nhất là mấy ngàn, lớn đến như vậy càng rất khó được, nếu không phải chú mày dựa vào chút quan hệ, người ta làm sao chịu bán đi báu vật trấn điếm này."
Lục Tầm đang lái xe, hoàn toàn không nhận thấy không khí đang quỷ dị lên đến từ chính thằng cháu trai nhà mình: "Người xưa không phải từng nói sao, tặng người ngọc, biểu trưng cho sự trân trọng."
Lục Minh Triết nhìn con chó trên tay này, cảm thấy có chút một lời khó nói hết.
Trước khi mở hộp ra, nó còn nghĩ là, mặc dù không phải nhẫn, thì lắc tay hoặc là vòng cổ cũng được......
Không nghĩ tới, thật đúng là ngoài dự đoán của mọi người!
"Con thấy sao, đưa cái này thích hợp không ?"
Lục Minh Triết có chút gian nan nhìn về phía ông chú nhỏ nhà mình.
"Khá tốt nha, còn có thể bảo đảm không bị mất giá."
Tốt cái xxx!
Nó thiếu chút nữa văng ra một câu tục tĩu rồi.
Thiếu niên đau đầu xoa
xoa thái dương, sau đó chân thành nhìn ông chú nhỏ nhà nó, nói: "Con cảm thấy, cái này tốt nhất sau khi kết hôn mới đưa, tin tưởng con đi."
Mua cũng mua rồi, không lẽ còn có thể đem đi bán lại sao ?
Thôi để dành làm trò vui cho mọi người vậy......
Lục Minh Triết hiện tại cảm thấy có chút may mắn là hôm nay ông chú nhỏ của nó quên đưa cái này .
Dùng cái này tới thổ lộ, nó cũng thật là chịu phục!
Lục Tầm: "......"
Hôm sau, khi Lâm Y Y đến công ty, đắm chìm trong một biển tầm mắt đầy bát quái.
Tất cả mọi người đều rất tò mò với chuyện tình yêu của bà chủ nhà mình, nhưng mà cũng cố gắng nhịn, nói gì thì nói nam chính trong cái tin đồn tình ái với bà chủ chẳng phải là Lục tổng sao ? Người mà ngày ngày đều đến công ty mình bảo là đi làm việc ấy ? Nên mọi người hoàn toàn không cảm thấy kỳ quái......
Hơn nữa, tới hiện tại mới bị đưa tin nóng, cái đám paparazzi cũng quá không chuyên nghiệp rồi!
Không sai, trong mắt mọi người, hai người này cả ngày ra vào có đôi, giờ mà còn không tính là ở bên nhau, thì đúng là chơi lưu manh!
Ngày hôm qua Lục tổng rốt cuộc cũng hết sức có tinh thần trách nhiệm đứng ra làm sáng tỏ...... Phi, thừa nhận, quả thực là là ai cũng vui mừng.
Lâm Y Y đều không quen được cảm giác này một chút nào.
Phải nói, khi lần đầu tiên Lục Tầm tới công ty truyền thông Tân Nhật, mọi người cũng đã dùng ánh mắt bát quái này nhìn bọn họ, chẳng qua qua một thời gian rồi, mọi người cũng tập mãi thành thói quen thôi.
Hôm nay lại lần nữa trải qua, cô cũng không cảm thấy kỳ quái chút nào, chỉ là chưa làm quen được thôi.
Đi về hướng thang máy lên văn phòng, ngoại trừ hai nhân viên ra, còn có Đào Giai Tuệ mới vừa đậu xong xe ở dưới bãi đỗ xe, vội vội vàng vàng chen vào thang máy.
So với thái độ cẩn thận của những người khác đối với boss nhà mình, Đào Giai Tuệ nhẹ nhàng hơn nhiều.
Cô đưa mắt nhìn bà chủ nhà mình, bỡn cợt nói: "Nha, có phải nên chuẩn bị mời chúng tôi ăn kẹo mừng rồi không ?"
Rốt cuộc là phóng viên nào cơ trí như vậy không biết, đào được tình yêu của hai người này ra?
Đối với chuyện này, Đào Giai Tuệ chỉ muốn nói: Làm tốt lắm!
Lâm Y Y liếc mắt một cái: "Cô ngồi vị trí tổng giám đốc này lâu lắm rồi phải không, ngồi không thoải mái hả ?"
Còn dám giễu cợt cô?
Thật là ngứa da mà!
Hai nhân viên nhỏ phía sau hai người cực kỳ ăn ý co rút người lại, nỗ lực làm mất đi cảm giác tồn lại của bản thân......
Nhưng mà bốn cái lỗ tai đều không tự chủ được dựng lên.
Đào Giai Tuệ cười nói: "Nếu mà ngài đây cảm thấy tôi hiện tại có thể đảm nhiệm thêm, tôi cũng không có ý kiến."
Cô là do Lâm Bình nữ sĩ bỏ ra số tiền lớn mời tới, có thể nói, truyền thông Tân Nhật có thể đi vào guồng máy nhanh như vậy, cô cũng có góp công sức không phải là nhỏ.
Hơn nữa, theo sự hiểu biết của cô đối với Lâm Y Y, đây cũng không phải là người qua cầu rút ván, người này rốt cục không có tâm cơ gì, làm việc chung cũng tốt tính, ngẫu nhiên còn có thể đùa giỡn chút đỉnh.
So với các viên chức khác, cô hiển nhiên là hoàn toàn không sợ.
Vả lại, cho dù không có ở Tân Nhật nữa, lấy lý lịch ngăn nắp xinh đẹp của cô, có rất nhiều công ty tranh cướp mang về.
Người có thực lực, chính là tự tin như vậy!
Quả nhiên......
Lâm Y Y hừ hừ, thang máy dừng lại, dẫn đầu cất bước đi ra ngoài.
Sau khi thấy boss nhà mình cùng tổng giám đốc trước sau rời đi, hai mắt của hai nhân viên đã phiếm quang, lại một lần ăn ý móc di động ra, nhanh chóng chat vào trong nhóm chat của nhân viên công ty:
"Ê tin nóng, nghe nói chúng ta sắp được ăn kẹo mừng của bà chủ nga!"
Có nhân viên vươn ngón tay nhỏ dài, chọc di động màn hình trả lời: "Lục tổng của giải trí Thịnh Thế đúng không? Không phải sớm biết rồi sao."
Còn có nhân viên khác: "Tụi Paparazzi cũng quá chậm rồi, chúng ta đều biết lâu như vậy, giờ bọn họ mới chụp được...... Nhưng mà, Lục tổng thật sự đã qua đêm trong nhà bà chủ chúng ta hả ? Tin này liền có hơi nóng nha!"
Có người nhanh chóng phụ họa: "Còn gì nữa! Kiểu này chẳng phải hai người còn không sớm ở bên nhau? Đúng rồi, là ai nói có thể ăn kẹo mừng của bà chủ vậy ? Chắc không đó?"
Một trong hai viên chức cũng đứng cùng trong thang máy nghe đầy một lỗ tai liền cười tủm tỉm trả lời: "Tụi tôi chính tai nghe được bà chủ với giám đốc Đào nói chuyện trong thang máy nga!"
"Cái gì? Bà chủ muốn kết hôn?!"
Trong khi Lâm Y Y không hề hay biết, lời đồn đã bay đến phương hướng không thể khống chế......
Khi cô biết đến tin tức bản thân mình muốn kết hôn, đã là tình trạng không thể cứu vãng nữa rồi.
Đối với chuyện này, Lâm Y Y: "......"
Truyện convert hay :
Kim Bài Ngọt Thê, Tổng Tài Sủng Hôn 1314