Xe bò chậm rãi chạy cửa trấn Trường Ninh, Khương Linh cùng Khương Diệu Kiệt xuống xe đầu tiên.Khương Linh đi đến cửa hiệu cầm đồ nhìn thoáng qua Khương Diệu Kiệt bên cạnh, nói ra: "Diệu Kiệt, sáng sớm có đói bụng không, con đến sạp mì hoành thánh trước mặt gọi hai bát mì hoành thánh, lát nữa nương sẽ đi tìm con!"Khương Diệu Kiệt ngập ngừng, cuối cùng không nói gì thêm, chỉ là gật gật đầu đi về phía sạp mì hoành thánh.Thừa dịp Khương Diệu Kiệt đi sạp mì hoành thánh, Khương Linh vội vàng chui vào một con ngõ nhỏ không có người, mở hệ thống thương thành ra nhìn thoáng qua tiền đồng phía trên, sau đó dùng tay điểm một cái."Soạt" một tiếng, túi của Khương Linh nặng xuống, một nắm tiền đồng xuất hiện ở trong túi của Khương Linh.
Khương Linh nhìn thoáng qua bốn phía, xác nhận hẻm nhỏ không có ai mới bước nhanh ra ngoài.Đây là lần đầu tiên Khương Diệu Kiệt tới trấn Trường Ninh, cậu nhìn sạp mì hoành thánh bốc lên hơi nước trước mắt, do dự một chút rồi mới chọn một cái bàn trong góc khuất ngồi xuống.Vừa mới ngồi xuống, bà chủ đã đi tới hỏi cậu muốn ăn gì, Khương Diệu Kiệt vốn đang câu nệ, lúc này trở nên càng căng thẳng hơn, cậu như ngồi bàn chông, hai tay mất tự nhiên xoa xoa góc áo của mình, con mắt thỉnh thoảng nhìn ra đường cái.Nhìn thấy bóng dáng Khương Linh chậm rãi xuất hiện ở trong tròng mắt của cậu, cậu mới thở dài một hơi."Làm sao không gọi mì hoành thánh, không phải mới nãy nói con gọi hai bát mì hoành thánh trước sao?" Khương Linh nhìn cái bàn trống trơn, dịu dàng hỏi."Không có.
.
.
Không có.
.
.
Chỉ là.
.
.
Chỉ là con cảm thấy gọi một bát là đủ rồi.
.
." Nói đến cuối cùng Khương Linh gần như nghe không được lời Khương Diệu Kiệt.Tục ngữ nói tiểu tử choai choai ăn chết lão tử, Khương Diệu Kiệt này lại đang tuổi ăn tuổi lớn, nửa củ khoai lang đêm qua kia đừng nói là Khương Diệu Kiệt, đến Khương Linh buổi sáng cũng cảm giác có chút đói bụng.Nghĩ đến cái này, Khương Linh không quan tâm đ ến Khương Diệu Kiệt, cười nói với bà chủ sạp mì hoành thánh: "Tẩu tử, cho ta hai bát mì hoành thánh, một lớn một nhỏ!""Được rồi!" Bà chủ thấy có người mua hàng lập tức cười khanh khách quay lại trước sạp mì bắt đầu nhanh chóng nấu mì hoành thánh.Rất nhanh, mì hoành thánh nóng hôi hổi xuất hiện ở trên mặt bàn, Khương Linh đẩy bát lớn đến trước mặt Khương Diệu Kiệt, xụ mặt nói: "Làm sao còn không động đũa? Chẳng lẽ lại bắt ta đút con ăn?""Không! Không phải.
.
.
Không có.
.
." Khương Diệu Kiệt có chút hốt hoảng cầm thìa bắt đầu ăn mì hoành thánh nóng hôi hổi.Khương Linh hài lòng nhìn hành động của Khương Diệu Kiệt, bản thân cũng bình thản ăn mì hoành thánh."Bà chủ, hai bát mì hoành thánh bao nhiêu tiền?" Ăn xong mì hoành