"Diệu Kiệt muốn ăn thịt hay không?" Trên đường về nhà, Khương Linh nhìn Khương Diệu Kiệt, khẽ hỏi.
Khương Diệu Kiệt vẫn im lặng lắc đầu, Khương Linh phần nào cảm thấy khó xử khi nhìn thấy động tác Khương Diệu Kiệt.
Sau khi đến Lục Gia Thôn, Khương Linh chỉ nhớ ra chính mình lúc trước đã ăn một bữa thịt, nhưng gần như đều những viên làm bằng bột mì, đối với người trong bữa cơm không có thịt không vui như Khương Linh mà nói, đây chính là một loại cực hình.
"Ai, con thỏ này là Diệu Kiệt phát hiện ra, lỡ đâu thằng bé muốn nuôi thỏ thì sao? Là một vị mẫu thân ta nên mở miệng như thế nào đây? Lát nữa chỉ có thể trông vào đứa nhỏ ham ăn Văn Khê thôi!" Khương Linh vừa nghĩ vừa tưởng tượng ra bộ dáng Khương Văn Khê nuốt nước bọt ở trong đầu.
Không bao lâu, Khương Linh và Khương Diệu Kiệt đi tới cửa nhà cũ.
Vừa mở cửa, Khương Tuế Hòa và Khương Văn Khê ở trong phòng chạy ra, hai cô bé nhanh chóng cầm lấy gùi của Khương Linh và Khương Diệu Kiệt.
"Nương, sao trong gùi của nương lại có một con thỏ vậy?" Khương Văn Khê tò mò dùng tay ôm lấy con thỏ đang run rẩy ở trong gùi ra.
Thằng bé Diệu Kiệt này, trước giờ vẫn luôn ăn nhờ ở đậu nhà Lục Hữu Nhân, tâm tư vừa nhạy cảm vừa yếu đuối, nếu như chỉ vì một con thỏ mà khiến nàng và Khương Diệu Kiệt nảy sinh hiềm khích thì chẳng đáng một chút nào.
Nghĩ đến đây, Khương Linh nói: "Hôm nay vận khí của đại ca con tốt, lúc đi đào khoai tây bắt được nó!""Đại ca! Đại ca, ca muốn làm gì con thỏ này?" Khương Văn Khê nhìn chằm chằm Khương Diệu Kiệt, tò mò hỏi.
Khương Diệu Kiệt nhìn con thỏ, sau đó nhìn hai muội muội xanh xao vàng vọt bên cạnh, thật ra cậu bé muốn nuôi con thỏ trắng này, nhưng lại nghĩ đến lúc trước những ngày ăn nhờ ở đậu, ăn không đủ no, cuối cùng cậu bé cắn răng nhìn Khương Linh nói: "Giết thỏ ăn thịt đi!"Khương Linh nghe vậy liền thấy ngạc nhiên.
Khương Tuế Hòa sau khi nghe vậy liền cau mày.
Hốc mắt Khương Văn Khê đỏ hoe, cô bé cố gắng đè nén cảm xúc muốn khóc, tại sao phải giết một con thỏ đáng yêu như vậy, cô bé không hiểu, nhưng trong gia đình này ngoại trừ nương ra thì đại ca chính là người lớn nhất, cô bé lại không thể nói thêm gì, chỉ có thể bĩu môi nhỏ tuyệt vọng ngồi xổm dưới mái hiên.
Sau khi Khương Linh nghe Khương Diệu Kiệt