Khương Linh lồm cồm ngồi dậy, rửa mặt chải đầu một chút, sau đó dặn dò mấy câu với Khương Tuế Hòa, Khương Văn Khê cũng đang mông lung buồn ngủ rồi vội vàng mang theo Khương Diệu Kiệt đi về phía từ đường Lục gia.Lúc Khương Linh và Khương Diệu Kiệt đi vào trong từ đường Lục gia, bên trong sớm đã đông nghịt, đứng không ít người.
Sau khi mọi người nhìn thấy Khương Linh tới, tất cả đều tự động tránh qua một bên, nhường ra cho nàng một con đường nhỏ.
Khương Linh thuận theo con đường này nhìn lại, thôn trưởng, Lục lão bà tử cùng với Lục Hữu Nhân sắc mặt trắng bệch đang đứng tận cùng bên trong của từ đường.Sau khi Lục lão bà tử nhìn thấy thân ảnh Khương Linh, bà ta trợn trừng mắt, nhìn tư thế kia thật giống như muốn ăn tươi nuốt sống Khương Linh vậy.“Phi! Đồ tiện nhân không biết xấu hổ.” Lục lão bà tử nhìn về phía Khương Linh, hung hăng phỉ nhổ, nổi giận quát mắng.Khương Linh cũng không tức giận, nàng đứng thẳng người kéo tay Khương Diệu Kiệt đi tới bên cạnh thôn trưởng.Lục lão bà tử thấy Khương Linh cũng không có phản ứng gì, lửa giận trong lòng càng bốc cao, bà ta cầm quải trượng của mình gõ thật mạnh trên mặt đất tiếp tục mắng: “Đồ sao chổi! Đồ tuyệt hậu! Nhà Lục gia chúng ta cưới ngươi về quả thực là gặp vận đen tám đời mà.”Khương Linh vẫn không thèm phản ứng với Lục lão bà tử đang khóc lóc om sòm, nhìn thôn trưởng thản nhiên nói: “Thôn trưởng, không biết ông bảo chúng ta đi tới từ đường Lục gia là có chuyện gì? Nếu như chỉ là để ta nghe bà già lưu manh trước mặt chửi mắng ta thì thật xin lỗi, ta đi về trước! Ta còn có một nhi tử hai nữ nhi còn chưa được ăn cơm đâu.”Nói xong Khương Linh xoay người muốn rời đi, những người Lục gia ở đây sau khi nghe được lời Khương Linh nói, một nửa đau lòng, một nửa khiếp sợ.
Đau lòng chính là Lục lão bà tử thật đúng là không nói đạo lý, nhi tử đã phạm sai lầm lớn như vậy rồi mà còn có thể đổ lỗi cho người khác.
Khiếp sợ chính là, ở Lục gia thôn hình như chưa từng nghe nói tức phụ nhà ai dám chửi thẳng mặt mẹ chồng như vậy, mặc dù đã bị hưu hay là hòa ly cũng không có.“Ngươi! Ngươi! Đồ sao chổi! Ngươi mắng ai là bà già lưu manh hả?” Sau khi Lục lão bà tử nghe được lời Khương Linh nói liền tức giận đến toàn thân phát run, nếu không phải lúc này có nhiều người, bà ta đã sớm muốn cầm quải trượng lên đánh thật mạnh con tiện nhân trước mặt rồi.“Mắng ai người đó tự biết, ta cũng chẳng nói rõ là người nào.
Thật sự đúng là phải mở to mắt mà nhìn, còn có người chủ động đến nhận nữa.” Khương Linh vừa nói vừa ngáp một cái, chuẩn bị rời