Khương Linh nhìn dáng vẻ này của Khương Diệu Kiệt, biết thái độ của tiểu tử choai choai này đối với mình cũng đang dần dần cải thiện, Khương Linh nhẹ nhàng vỗ vai Khương Diệu Kiệt một cái, nhàn nhạt nói: "Vậy Diệu Kiệt, con có cách nào tốt hơn để chúng ta không đói bụng không?"Lời Khương Linh khiến thằng bé sững sờ ngay tại chỗ, hồi lâu sau Khương Diệu Kiệt mới rũ đầu xuống, suy sụp tinh thần ngồi trên mặt đất.
"Thích và nhét đầy bao tử, chúng ta cũng nên chọn một cái không phải sao? Sau này chờ có tiền chúng ta lại chuộc về là được!" Lời Khương Linh nói rất nhẹ nhàng, lại tràn đầy hi vọng.
Khương Diệu Kiệt sau khi nghe xong, toàn thân run một cái, Khương Linh lẳng lặng nói sang chuyện khác: "Diệu Kiệt, lát nữa ăn xong bánh bột ngô, con đến nhà Lục bá đặt chỗ, sau đó, chúng ta gặp nhau ở sau núi!"Khương Diệu Kiệt cúi thấp đầu, nhanh chóng dùng ống tay áo chà khóe mắt của mình, ngay sau đó vội vàng đứng lên, không lo ăn hết bánh bột ngô mà đã chạy ra phía ngoài.
Khương Linh không có ngăn cản, quay đầu nhìn hai nữ nhi của mình, nói: "Ăn xong bánh bột ngô, chúng ta cùng đi lên núi đào chút rau dại trở về, về sau nương cam đoan sẽ không để cho các con đói bụng!"Hai nữ nhi tất nhiên là nhu thuận gật đầu, nhanh chóng nhét miếng bánh bột ngô đang ăn dở không còn bao nhiêu vào trong miệng.
Buổi trưa, mặt trời chiếu xuống cực gắt, thiêu đốt tất cả.
Khương Linh vừa bước chân ra cửa phòng, một cỗ sóng nhiệt lao thẳng tới, còn chưa tới vài giây đồng hồ, trên trán nàng đã rịn ra lít nha lít nhít mồ hôi.
"Được rồi, trời nóng như vậy, hai đứa nhỏ thể cốt quá yếu, nếu như bị cảm nắng thì không ổn!"Khương Linh ngẩng đầu nhìn mặt trời một chút, nghĩ nghĩ, lập tức quay đầu nhìn về phía hai nữ nhi, nói: "Các bảo bối, thời tiết quá nóng, các con ngoan ngoãn ở nhà, một mình nương đi là được.
"Hai nữ nhi mặc dù còn muốn nói điều gì, nhưng cuối cùng vẫn bị Khương Linh khuyên trở về.
Khi đi ngang qua bờ ruộng, Khương Linh nhìn lướt qua ruộng lúa mạch, thừa dịp những người khác không chú ý, nhẹ nhàng bấm một bông lúa, Khương Linh thầm giật mình, vốn dĩ còn hơn một tháng nữa là tiến vào thời điểm lúa mạch chín, giờ phút này bên trong bông lúa lại trống rỗng.
Khương Linh âm thầm líu lưỡi, chẳng