"Dì Vương con nhiệt tình, chờ sau khi xuất viện mẹ tự mình cảm ơn cô ấy.
" Mẹ Lâm biết ngày hôm nay đối phương giúp đỡ con gái, cảm thấy không uổng công qua lại với người bạn này.
Cha Lâm nghe con gái nói ngày hôm nay nấu cơm ở nhà ăn, dẫn tới một đống sinh viên xếp hàng, trong lòng cảm thấy kiêu ngạo thay cô.
"Con gái của cha rất có bản lĩnh.
"Vốn dĩ Lâm Sở Trì tốt nghiệp đại học, nhà họ Lâm không có gánh nặng cuộc sống sau này chỉ có thể càng ngày càng tốt.
Nhưng mà đột nhiên xuất hiện bất ngờ đánh vỡ cuộc sống yên bình của bọn họ, đến ngay cả tiền hai vợ chồng chuẩn bị cho con gái mua nhà bây giờ đều đập vào bệnh viện, bảo bọn họ làm sao có thể không buồn khổ.
Nhưng lúc này nghe thấy con gái làm đâu ra đấy ở nhà ăn, ngày khai giảng đầu tiên đã kiếm được nhiều tiền hơn bọn họ làm mấy ngày bình thường, cha Lâm mẹ Lâm tự hào vì con gái, tâm tình cũng thả lỏng một chút.
Ngày hôm nay Lâm Sở Trì cố ý lại đây một chuyến chính là vì để cho bọn họ yên tâm, dù sao có một trạng thái tốt mới có thể dưỡng bệnh tốt hơn.
Một nhà ba người ăn cơm nước xong, thời gian đã không còn sớm, mẹ Lâm vươn tay sửa sang lại tóc tai cho con gái, sau đó vỗ tay cô dặn dò: "Ở nhà ăn nếu mệt thì nghỉ, đừng bận đến muộn.
Trong nhà ăn, dì Vương bọn họ đều là bạn của cha mẹ, không cần sợ làm phiền bọn họ, cha ba mẹ ở bệnh viện có thể chăm sóc bản thân, con ngoan không cần lại đây mãi.
"Người của thế hệ trước cũng không thích làm phiền người khác, nhưng lúc này vợ chồng nhà họ Lâm tình nguyện nợ ân tình, chờ sau này mình từ từ trả, cũng không hi vọng con gái quá cực khổ, có thể thấy được rất yêu thương cô.
Lâm Sở Trì kiên trì nghe hết lời dặn dò của bà ấy, từ chối bà ấy tiễn mình sau đó rời khỏi bệnh viện.
Trước khi xuyên qua cô là trẻ mồ côi, tuy rằng từ nhỏ được ông nội nhận nuôi, thế nhưng ông nội chủ yếu vẫn là vì tìm người thừa kế tài nghệ nấu ăn, bởi vậy hai người ở chung phần nhiều là một người dạy dỗ nghiêm khắc, một người chăm chú học tập.
Trên đường Lâm Sở Trì đi ra bệnh viện, nghĩ tới khoảng thời gian này cảm nhận được sự dịu dàng từ cha Lâm mẹ Lâm, trong lòng có hơi thấy tiếc nuối thay