Hai bên mới vừa chào hỏi bắt chuyện lẫn nhau, đứa nhỏ đứng bên cạnh Mộc Thần lập tức ngửa đầu la lên: "Ông ơi cháu đói, cháu muốn ăn cơm.
""Buổi trưa bảo cháu ăn cơm cháu không ăn, giờ biết đói bụng rồi.
" Thầy Vương nói xong lại ngẩng đầu giới thiệu với Lâm Sở Trì một câu, "Đây là cháu trai thầy, tên mụ là Tử Tử.
"Lâm Sở Trì nhìn nhóc con khoẻ mạnh kháu khỉnh, cười khen một câu đáng yêu.
"Chị ơi chị cũng rất đẹp.
"Cậu nhóc miệng còn rất ngọt, hơn nữa cũng không sợ người lạ, sau khi được khen lập tức bi bô khen lại, hơn nữa còn tựa như quen thân bắt tay nói: "Chị ơi năm nay em bốn tuổi, là bé con lớp hai.
""Được rồi, chị gái lại không hỏi cháu những thứ này.
" Thầy Vương cười xoa nhẹ đầu cháu trai, nghĩ đến cậu nhóc nói đói bụng, bèn quyết định mua một phần cơm ở chỗ Lâm Sở Trì, cũng coi như là chăm sóc chuyện làm ăn của cô.
Trong phòng bếp cơm vẫn còn không ít, nguyên liệu nấu ăn cũng sẵn có, xào một món ăn cũng không mất bao lâu, Lâm Sở Trì đương nhiên sẽ không từ chối.
Cô còn rất thích nhóc con hoạt bát đáng yêu trước mặt này, cúi đầu cười hỏi cậu nhóc: "Tử Tử, em muốn ăn cái gì.
""Em muốn ăn trứng trứng.
""Vậy em có thích ăn cà chua đỏ đỏ không, nếu thích ăn thì chị làm trứng xào cà chua cho em được không.
""Được ạ em thích ăn cà chua.
"Lâm Sở Trì bàn bạc với cậu nhóc xong bèn ngẩng đầu lên nói: "Vậy thầy Vương ngồi một lát, nấu xong thì em sẽ gọi mọi người.
"Thầy Vương gật gù, quẹt thẻ rồi mới dẫn học trò và cháu trai tìm chỗ ngồi xuống.
Nhóc con ngồi giữa hai người lớn rất ngoan, lắc hai chân của mình tự chơi với tay mình.
Thấy cậu nhóc chơi một mình, thầy Vương bèn thuận thế trò chuyện với học trò của mình.
Một lát sau, Lâm Sở Trì trực tiếp bưng khay đi ra từ trong ô cửa sổ, Mộc Thần nhìn thấy lập tức đi tới nhận lấy.
Lâm Sở Trì thấy vậy, xoay người bưng một khay khác ở ô cửa.
Có lẽ là sáng sớm vì ăn thêm một quả trứng luộc nước trà, dẫn đến buổi trưa cô không đói bụng, vì thế không ăn cơm sáng, giờ hết bận trái lại cảm thấy đói bụng, vì vậy dứt khoát nấu thêm một ít món ăn, không chỉ có của mình, còn mang cho hai người thầy Vương.
Dù sao cũng không thể chỉ có cô và đứa nhỏ ăn, để cho bọn họ ở bên