"Cám ơn em đã nhắc nhở.
""Không có gì, không phải do em sợ chị bị nó cắn, buổi tối không có cơm ăn sao?"Nữ sinh nhanh miệng nói ra ý nghĩ tận đáy lòng, sau đó cảm thấy nói như vậy hơi không ổn, mau chóng giải thích: "Ý của em là lỡ như bị nó cắn bị thương sẽ ảnh hưởng chị nấu cơm.
"Lâm Sở Trì cảm thấy hơi buồn cười, theo lời của cô ấy hỏi "Vậy thì thật sự cám ơn em, em thích ăn cái gì buổi tối chị làm thêm.
""Em thích ăn cơm thịt thái sợi sốt vị cá chị làm nhất, đặc biệt là ăn với cơm, đương nhiên em cũng thích những món khác.
"Hiếm thấy có cơ hội tốt như vậy, nữ sinh khen cô một trận sau đó hỏi: "Chị gái nhỏ, chị biết làm cá không?""Biết.
""Vậy chị có thể làm món cá không, em cực kỳ thích ăn cá, muốn nếm thử món cá chị làm.
""Em thích ăn kho, chua ngọt hay là khẩu vị khác?""Em thích cá kho.
"Lâm Sở Trì gật đầu nói: "Hôm nay không có nguyên liệu nấu ăn không làm được, có lẽ phải đợi hai ngày nữa.
""A a a chị gái nhỏ, chị quá tốt rồi.
"Nữ sinh không nghĩ tới cô dễ nói chuyện như thế, cảm thấy cô thực sự là người đẹp thiện tâm.
"Chị gái nhỏ, chúng ta thêm phương thức liên lạc đi, em tên Triệu Nguyệt, là sinh viên khoa âm nhạc.
"Lâm Sở Trì trao đổi phương thức liên lạc với cô ấy xong, cũng nói cho cô ấy biết tên của mình.
Hai người chia tay nhau, sau đó Lâm Sở Trì trở lại nhà ăn, dở khóc dở cười phát hiện, thậm chí bây giờ có người chờ ở ngoài ô cửa của mình, hơn nữa còn ngồi ở trên ghế nhỏ.
Người ngồi ở đó chính là một nam sinh, đang cầm điện thoại di động chơi game.
Cậu ta vốn chơi ở ký túc xá, sau đó nghĩ chơi game chỗ nào mà không được, đến nhà ăn chơi game đến giờ vừa vặn có cơm ăn, quả thực là một công đôi việc.
Nghe thấy tiếng cậu ta chơi game, Lâm Sở Trì cũng không quấy rối, mà trực tiếp tiến vào bếp sau.
Người ta ăn cơm tích cực như vậy, cô không thể nhàn rỗi, ra tay bắt đầu xử lý nguyên liệu nấu ăn.
Không biết có phải nghe thấy tiếng động hay không, cô bận