Editor: Hong VanBeta: Tiểu TuyềnĐã muốn mua rồi, lại biết rõ trong thôn có người bán, Tạ Hữu Thuận suy nghĩ một chút liền lập tức đi xem, Tiêu Lê Hoa cũng muốn đi theo, Thạch Đầu và Mộc Đầu cũng đòi đi.
Tạ Khánh Phong và Ngọc Nương thấy bọn họ như vậy liền về nhà, Tiêu Lê Hoa lập tức cầm một bọc điểm tâm và một bọc kẹo bỏ vào trong giỏ của bọn họ.
Ngọc Nương không đồng ý, từ chối không cần, Tạ Khánh Phong cũng nói không cần.
“Cầm lấy đi, cái nay là mua riêng cho nhà hai người đó, bên chỗ Vương nhị ca cũng có, lát nữa cũng đưa qua cho Dương tỷ tỷ một ít. Muội cứ cầm lấy đi a. Ta đã đặt những thứ này vào trong giỏ rồi, bên trên còn có chút y phục, muội cứ nói là ta có mấy bộ y phục rách quá rồi, nhờ đem về vá lại giúp. Đừng để người khác phát hiện bên dưới có kẹo và điểm tâm biết không?”
Tiêu Lê Hoa đem phần điểm tâm trong tay kín đáo đưa cho Ngọc Nương, dặn dò kỹ, nàng sợ Ngọc Nương mang mấy thứ này về lại khiến cho người bên nhà chồng lấy mất.
Tính tình Ngọc Nương mềm yếu, có chút giống nàng đời trước, lúc đó nàng còn chưa bị cuộc sống sinh hoạt mài giũa cho kiên cường, cũng chưa có được sự cường ngạnh sau khi bị mẹ chồng hại đến mất con, ôn nhu nhiệt tình thiện lương quá mức, thậm chí là có chút mềm yếu, giống như Ngọc Nương vậy. Cho nên nàng thấy Ngọc Nương liền thật lòng yêu thích nàng ấy, còn có bận tâm và phẫn nộ khi thấy nàng không tranh giành, nhưng quan hệ của hai người lại không thận cận đến nỗi nàng sẽ giật dây Ngọc Nương đi đối kháng với bất công, hơn nữa cho dù có nói thì cũng vô dụng, hai người Dương Thảo và Trương Liên Hương có tính tình sảng khoái cũng đã sớm khích lệ Ngọc Nương rồi, đều vô dụng cả.
Ngọc Nương nghe xong Tiêu Lê Hoa nói thì có chút cảm kích mà nhìn nàng, thầm nghĩ Tiêu Lê Hoa thật chu đáo, sau đó lại ngại ngùng nhìn thoáng qua Tạ Khánh Phong, dù sao cũng đang đề phòng người nhà của hắn.
Tiêu Lê Hoa thấy nàng nhìn Tạ Khánh Phong thì cười nói với hắn: “Khánh Phong huynh đệ, cái này cho Ngọc Nương, không phải là cho mẹ đệ và người đệ muội kia, đệ đừng trách ta mang đồ ra cho Ngọc Nương cất giấu, đệ xem nàng gầy như vậy, mặt lại trắng như giấy, cần phải được bồi bổ. Nương đệ không nỡ cho nàng ăn thì ta cho, đệ đừng giận.”
Tạ Khánh Phong cười cười bất đắc dĩ, hắn không dám tranh luận với Tiêu Lê Hoa, hơn nữa hắn cũng đau lòng vợ.
“Tẩu tử nói rất đúng, Ngọc Nương, sau khi trở về không được nhìn chằm chằm vào giỏ, cũng không cần khẩn trương, đừng để cho nương nhìn ra điều gì.”
Tạ Khánh Phong nói với Ngọc Nương, Ngọc Nương nghe xong liền vội vàng gật đầu, biết rõ thứ này có thể để lại.
Tiêu Lê Hoa thấy bọn họ vì ít đồ mà có thể khẩn trương đến thế thì lắc đầu, nói với Tạ Khánh Phong: “Tạ thẩm đã thương đệ đệ của đệ như thế, thì cứ để cho nàng sống với nhà bọn họ đi, hai người ra riêng ở, ta nói không phải chứ, hai người không ra riêng, Ngọc Nương vẫn luôn mệt mỏi như vậy, ngày tháng năm nào hai người mới có con được chứ.”
Ngọc Nương cắn cắn môi, Tạ Khánh Phong thì cúi đầu xuống, hắn và Ngọc Nương kết hôn đã vài năm rồi, nhưng vẫn luôn không có hài tử, cũng đã đi xem lang trung, lang trung nói thân thể Ngọc Nương không có vấn đề gì, chỉ là quá mệt mỏi. Nhưng nương lại nói thân thể Ngọc Nương yếu đuối không thể trách ai được, hắn nghe thấy thật ra trong nội tâm cũng không chịu được, nhất là thời điểm thấy được đệ đệ ôm cháu trai.
“Nếu như Khánh Phong huynh đệ có một chút thống khoái nhiệt tình như chàng thì đã sớm ra ở riêng rồi.” Đường đến Tạ gia không cùng hướng với bọn họ nên nửa đường đã phải tách ra rồi, Tiêu Lê Hoa nhìn bóng lưng của hai phu thê kia rồi nói với Tạ Hữu Thuận.
Tạ Hữu Thuận cười hỏi: “Nàng đang khen ta đó sao?”
“Đúng vậy, đang khen chàng đó, cha của Thạch Đầu và Mộc Đầu lại có thể hành động sảng khoái như vậy, thật là một nam tử hán khó có được. Tương lai Thạch Đầu và Mộc Đầu của chúng ta cũng phải như vậy a!” Tiêu Lê Hoa vừa nói vừa ôm lấy Mộc Đầu rồi hôn lên mặt cậu bé, chọc cho Mộc Đầu cười khanh khách. Thạch Đầu kéo kéo tay của Tạ Hữu Thuận, Tạ Hữu Thuận cũng ôm cậu bé lên, hôn mãnh liệt mấy cái trên mặt cậu bé. Sau đó xoay mặt qua nói với Tiêu Lê Hoa: “Nếu nàng đổi từ cha của Thạch Đầu và Mộc Đầu thành nam nhân của Tiêu Lê Hoa thì ta thấy lời này sẽ càng dễ nghe hơn nữa.”
Tiêu Lê Hoa nhìn khuôn mặt đang cười của Tạ Hữu Thuận, trên mặt nàng bắt đầu nóng lên, thầm nghĩ hóa ra sau khi nam nhân này quen thuộc rồi lại là dạng này, thật là biết tán tỉnh a!
Một nhà bốn người cười nói đi đến nhà của người muốn bán mấy mẫu ruộng kia, gõ cửa, có một nam nhân khoảng ba mươi tuổi đứng sau cửa.
“Là Tạ tứ huynh đệ, sao hôm nay lại có thời gian rãnh đến nhà của ta vậy? Đi vào trong ngồi đi!” Người nọ nhìn thấy là cả nhà Tạ Hữu Thuận, vốn sững sờ sau đó lại cười cười để bọn họ đi vào.
Tạ Hữu Thuận nói: “Không cần vào trong đâu, Vương đại ca, ta nghe nói huynh muốn đi vào trong thành kinh doanh, muốn buôn bán ở chỗ đó, có chuyện này sao?”
Vương đại ca nghe xong thì gật đầu: “Đúng là có chuyện này, ta muốn vào thành làm ăn, nhưng lại thiếu tiền mua cửa hàng, nên nghĩ đến chuyện bán ruộng đi. Chẳng qua chỉ bán năm mẫu ruộng nước kia thôi, hai mẫu ruộng cạn thì để lại, ta cho người khác thuê, đợi sau này già rồi nói không chừng còn muốn về đây dưỡng lão a, đến lúc đó cũng còn hai mẫu ruộng trồng trọt giải buồn. Như thế nào? Tạ tứ huynh đệ muốn mua đất sao?”
Tạ Hữu Thuận gật đầu nói: “Đúng vậy, ta vừa mới ra riêng, đất đai được phân không nhiều lắm, muốn mua thêm vài mẫu. Chẳng qua là mấy mẫu ruộng nước của Vương đại ca ở chỗ nào mà ta lại quên mất rồi, không biết có thể mang ta đi nhìn xem hay không, nếu phù hợp thì ta sẽ mua.”
Vương đại ca nghe xong liền gật đầu, quay người vào trong dặn dò một tiếng rồi đi ra ngoài dẫn đường.
Đi ước chừng một khắc chung mới đến được mảnh đất kia, chỉ thấy một mảng lớn đều là ruộng nước, bên trọng đều là mạ non xanh mơn mởn, nhìn xem rất khả quan.
“Năm mẫu đất này của ta tuy không được xem là ruộng tốt thượng đẳng, nhưng cũng thuộc loại trung thượng rồi, hàng năm có thể thu hoạch không ít lương thực, nếu Tạ tứ huynh đệ mua về, chắc chắn sẽ không chịu thiệt đâu.” Vương đại ca chỉ vào năm mẫu ruộng của hắn rồi nói với Tạ Hữu Thuận, hắn hi vọng Tạ Hữu Thuận có thể mua lại, nông dân đều thích đất, mà hắn cũng hi vọng sẽ bán đất cho người chịu khó, Tạ Hữu Thuận chính là người chịu khó.
Tạ Hữu Thuận nhìn xem mảnh đất này cũng thấy rất thỏa mãn, trong nhà hắn không có đất ở chỗ này, nhưng hắn biết đất ở đây đều là loại tốt.
“Vương đại ca, huynh ra bao nhiêu tiền một mẫu?”
“Đây là ruộng nước, lại là ruộng tốt loại trung thượng, mười lăm lượng một mẫu, năm mẫu là bảy mươi lăm lượng.”
Tạ Hữu Thuận nhìn mảnh ruộng nước kia, cảm thấy giá tiền này cũng không chênh lệch lắm, nhưng
chuyện buôn bán này không nói giá cố định, hắn nhìn về phía Tiêu Lê Hoa, thấy Tiêu Lê Hoa gật đầu liền nói với Vương đại ca: “Rẻ hơn một chút đi, bảy mươi lượng bạc là được. Năm trước ở Thôn Thượng Cầu có một nhà bán ruộng nước tốt nhất cũng chỉ mười sáu lượng một mẫu, cao hơn một chút so với giá tiền này của huynh, ta thấy ruộng nước này mười ba lượng một mẫu là cao rồi, ta thấy chúng ta là người cùng thôn, ta cũng không muốn lừa bịp ép giá Vương đại ca, Vương đại ca huynh ngẫm lại đi, nếu được thì chúng ta cứ làm như thế.”
Vương đại ca nghĩ nghĩ, nói: “Vậy được rồi, cứ như vậy đi, mảnh đất này ta đã gửi ở chỗ môi giới trên thị trấn rồi, ngày mai chúng ta đi đến đó nói với hắn một tiếng, rồi lại giao tiền, đổi khế đất.”
Tạ Hữu Thuận và Tiêu Lê Hoa mang theo hài tử đi về nhà, lúc này bọn họ không đi vào đường trong mà chỉ đi theo con đường ngoài rìa thôn, hai bên đường là cây liễu và cỏ xanh mọc cao, ở xa hơn thì một bên là ruộng đồng, một bên là vườn rau mà người trong thôn trồng trước cửa nhà, dùng hàng rào ngăn lại, có thể loáng thoáng nhìn thấy bóng người ở bên trong.
Đã lâu rồi Tiêu Lê Hoa chưa đi dạo ở nơi thiên nhiên rộng lớn thế này, nhìn cái gì cũng thấy thích.
Thạch Đầu và Mộc Đầu chạy ở phía trước, hái hoa dại ven đường, sau đó toàn bộ đều đặt vào trong tay Tiêu Lê Hoa.
Tiêu Lê Hoa lại để Tạ Hữu Thuận cầm mấy bông hoa kia, sau đó nàng ngắt một cọng cỏ ở bên đường đặt lên miệng, thổi kèn lá cây, đã bao nhiêu năm không thổi rồi, cư nhiên lại không có tình huống thổi không ra.
“Nương, nương thổi thật là dễ nghe!”
Đôi mắt của Thạch Đầu lóe sáng nhìn vào lá cây ở trong tay Tiêu Lê Hoa, cũng ngắt một mảnh đặt ở bên miệng, lại thổi thổi mấy cái nhưng chỉ ra tiếng phù phù thôi, không có bất kỳ điệu nhạc nào cả.
Mộc Đầu càng không hợp thói thường, cắn nát cả lá cây, sau đó lại đổi một mảnh khác, làm mặt lá dính rất nhiều nước bọt.
“Nương – ” Mộc Đầu kéo dài tiếng nói làm nũng.
Tiêu Lê Hoa cười cười dạy bọn họ, Tạ Hữu Thuận cũng ở một bên học theo, hắn học thì nhanh hơn, lập tức học được, chẳng qua là giai điệu thổi ra lại là một loại khác, vô cùng du dương. Thạch Đầu và Mộc Đầu vẫn không học được, nhưng hai đứa bé vẫn không bỏ cuộc, vẫn còn đứng đó thổi phù phù, sau khi nghe được một tiếng kêu đầu tiên thì cao hứng đến nhảy lên, sau đó lại thổi tiếp.
“Nương, vừa rồi người thổi khúc gì vậy, khúc nhạc phụ thân thổi thì chúng con biết rõ, đó là khúc nhạc đi săn, vậy người thổi cái gì vậy? Con muốn học!” Thạch Đầu thổi lá cây đến mệt mỏi, lại chạy đến quấn quýt lấy Tiêu Lê Hoa dạy bọn họ học.
Tiêu Lê Hoa dạy cho hai đứa bé, nàng cũng không thổi ca khúc lưu hành gì mà là thổi khúc nhạc thiếu nhi Con vịt nhỏ, nàng sửa lại ca từ rồi dạy cho hai đứa bé, đến trường đổi thành đi học, hơn nữa còn nói chờ các con lớn thêm chút nữa thì các con cũng phải đi học.
“Bây giờ các con còn nhỏ, đợi Thạch Đầu lớn thêm một hai tuổi nữa thì sẽ cho con đi học, Mộc Đầu lại đợi thêm vài năm nữa, trước đó thì các con cùng mẹ học chút chữ đơn giản trước, như vậy khi các con đến trường cũng không cảm thấy luống cuống.”
Khi Tiêu Lê Hoa nói thì nàng lại nghĩ đến đời trước khi những đứa trẻ muốn đến trường mẫu giáo thì người lớn trong nhà đều dạy chúng một ít tri thức, nàng cũng phải dạy bọn nhỏ. Sau đó lại đưa bọn nhỏ đến trường học, các con không nhất định phải khảo thi khoa cử làm quan, nhưng nhất định phải biết chữ, phải nhận thức vài bằng hữu, tốt nhất là thi được tú tài, như vậy sau này mới không bị người khác khi dễ.
Thạch Đầu và Mộc Đầu nghe thấy mình cũng có thể đến trường học thì vui vẻ vỗ tay, hai đứa nhỏ biết rõ ông nội bà nội muốn cho ca ca nhà đại bá đến trường, Tam bá cũng muốn đưa Xuyên Tử và Tỏa Tử đến học đường, ca ca nhà Nhị bá cũng đã sớm đi học ở nhà ngoại công của huynh ấy rồi, chúng cũng muốn đi. Nhưng mà trước kia Xuyên Tử và Tỏa Tử nói sẽ không cho chúng đến trường, hai đứa nhỏ có nói với nương nhưng nương chỉ trừng mắt nhìn chúng, hiện tại nương đã nói là muốn cho chúng đến trường rồi!
Trong lòng Tạ Hữu Thuận rất vui, người trồng trọt đều nghĩ đến việc cho con đi học biết chữ, tốt nhất là phải thi đậu tú tài lại khảo thí cử nhân, sau đó làm quan, như vậy thì sẽ thăng chức rất nhanh, không bao giờ bị người ta mắng là dân quê nữa, hắn cũng từng muốn đi học nhưng lại không có cơ hội đó, hiện tại nhi tử có cơ hội này, hắn đương nhiên là vui vẻ.
Ngày hôm sau Nha kỷ (người môi giới) đã đến nhà, mang theo một lượng và khế đất mà Vương đại ca đưa, viết khế ước mua bán, sau đó lại để cho Nha kỷ giúp đỡ đến chỗ quan phủ thực hiện thủ tục cuối cùng. Động tĩnh lần này có chút lớn, người ở trên ruộng sớm thấy được, biết rõ Tạ Hữu Thuận mua được năm mẫu ruộng nước loại tốt, cũng biết hắn phát đạt, lại gây ra một trận hâm mộ ghen ghét.
Sau khi Tạ Sinh Tài biết được thì cho người đi gọi Tạ Hữu Thuận đến, lại dặn dò hắn một phen, bảo hắn phải chăm sóc hoa màu thật tốt, ngược lại Uông thị ở một bên không nói gì,bà vẫn còn có chút tức giận khi không thể lấy được tiền từ chỗ nhi tử.
Sau khi Tạ Hữu Thuận ra khỏi nhà cũ đi về nhà của mình, trên đường gặp được Trương Thủy Đào, Trương Thủy Đào nhìn xem hắn, lông mài hình lá liễu nhướn lên, con mắt trừng lên nhìn hắn. Tạ Hữu Thuận vượt qua nàng tiếp tục đi.
“Tạ lão tứ! Thời gian này cũng không thấy ngươi lo lắng sợ hãi a!”
“Sống phần của ngươi cho tốt đi, về sau ít đi trêu chọc Lê Hoa nhà ta!”
Tạ Hữu Thuận ngừng lại một chút, nói xong một câu như vậy thì tiếp tục bước đi, sắc mặt vô cùng khó xem. Trương Thủy Đào ở sau lưng hắn hung hăng giậm chân, sau đó xoay người lắc eo rời đi.
Mọi người trong thôn đều đang nghị luận việc nhà của Tạ Hữu Thuận dùng tiền mua dê bò và ruộng nước, khi mùa gặt đến, mọi người rốt cục cũng không còn nói về chuyện này nữa, bắt đầu tập trung thu hoạch.