Xuyên Qua Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con

Thắt cổ


trước sau

“Lần này cũng quá không nói đạo lý rồi, cây cầu này đã thiếu tu sửa nhiều năm rồi, cũng sắp hỏng mất, nhiều người đi qua như vậy, lại không chỉ có người của thôn Hạ Cầu chúng ta đi, tại sao lại bắt chúng ta phải tu sửa chứ? Mà người của Thôn Thượng Cầu định không ra một phân tiền nào sao?”

Tiêu Lê Hoa nói, nàng cảm thấy người của Thôn Thượng Cầu đưa ra yêu cầu này quá mức bá đạo.

Dương Thảo cũng nói: “Còn không phải sao, cầu kia là để cho người của hai thôn đi, lại nói người của thôn bọn họ cũng đi nhiều hơn, xe của thôn đó cũng nhiều hơn, muốn sửa cũng phải là bọn họ bỏ tiền nhiều hơn. Nhưng bây giờ lại lấy lý do là người của thôn chúng ta đi lên làm hỏng để nói chuyện, thật sự là không nói đạo lý mà.”

Tiêu Lê Hoa hỏi: “Người của Thôn Thượng Cầu đến những ai? Thôn trưởng cũng tới sao?”

Dương Thảo căm giận nói: “Đến cả, yêu cầu là do lão đầu tử không biết xấu hổ này nói ra đó.” Sau khi nói xong lời này Dương Thảo nhìn thoáng qua Tiêu Lê Hoa, thấy biểu lộ của nàng không có thay đổi gì mới nói: “Muội nhìn ta, đó là cha chồng của tiểu cô nhà muội, ta nói như vậy muội đừng để ý.”

Tiêu Lê Hoa nháy mắt mấy cái, nàng mới kịp phản ứng nhà chồng của Như Ý là nhà trưởng thôn của Thôn Thượng Cầu, nhà chồng này của Như Ý nói rất khá giả, cho nên đồ cưới của nàng cũng phong phú.

Lại nói nhà chồng của Như Ý cũng chướng mắt Tạ gia, bởi vì của cải của Tạ gia không nhiều, cho dù là cưới vợ cũng cưới thấp, nhưng họ cũng chú ý đến chuyện môn đăng hộ đối, thấp cũng không thể thấp quá nhiều, nhà của trưởng thôn bên kia có nhiều của cải lại có quyền, ít nhất phải tìm người có tiền không có quyền.Tạ gia không được bọn họ để vào mắt, nhưng nhi tử của thôn trưởng Thôn Thượng Cầu lại vừa ý Như Ý, nhà đó chỉ có một đứa con trai, không lay chuyển được, chỉ có thể đồng ý.

Bởi vì mối hôn nhân kia mà Như Ý nở mày nở mặt, không chỉ với người trong nhà mà với người trong thôn cũng là liếc mắt nhìn từ trên cao, lại khiến Tạ gia ở trong thôn có chút ít thể diện.

Tiêu Lê Hoa trước kia vốn cũng vì Như Ý có thể gả tốt mà ghen ghét trong lòng, luôn luôn lạnh nhạt với em gái chồng, chẳng qua Như Ý vì thanh danh nên mới không ồn ào với nàng, tuy cuối cùng quan hệ không tốt nhưng cũng không kém như với Lý thị. Nhưng bây giờ Tiêu Lê Hoa đã thay đổi rồi, nàng đã sớm không để ý đến chuyện của Như Ý nữa, có đôi khi còn phản ứng không kịp.

“Chị dâu nói rất đúng, thôn trưởng của Thôn Thượng Cầu kia muốn như vậy xác thật là không biết xấu hổ, người đính hôn với bọn họ thì trên mặt cũng không đẹp bao nhiêu, tẩu nói có phải không.” Tiêu Lê Hoa nói, trong nội tâm lập tức nghĩ thầm chuyện này sẽ không liên lụy đến Tạ gia chứ?

Dương Thảo thở dài nói: “Lê Hoa, ta nên nhắc nhở muội một câu, nếu việc này truyền đi, không thể nói trước là sẽ gây chuyện cho Tạ gia muội, xây một cây cầu cũng tốn không ít tiền, mặc kệ Thôn Hạ Cầu chúng ta có ra hay không ra, mọi người đều sẽ cho rằng người của Thôn Thượng Cầu khi dễ chúng ta, đến lúc đó nói không chừng người của hai thôn sẽ đánh nhau. Như vậy thì khổ nhất có lẽ là mấy con dâu gả đến trong thôn bọn họ rồi, nếu không giải quyết tốt việc này, không thể nói trước được việc đính hôn kia có gặp phải tai ương hay không?”

Tiêu Lê Hoa kinh ngạc nói: “Còn có thể từ hôn hay sao?”

“Có gì không thể chứ, mười mấy năm trước hai thôn cũng phát sinh mâu thuẫn, có một nhà ở Thôn Thượng Cầu trực tiếp bỏ một vợ gả đi từ thôn chúng ta đó. Tuy là trước đó nhà kia cũng đã lộ ra chút manh mối, chỉ là mượn một cơ hội, trong chuyện này muội cũng biết hai thôn sẽ dùng cái cớ này. Lần này sẽ không thoát được, khi đã bắt đầu ồn ào thì không biết ai sẽ gặp xui xẻo. Em gái chồng của muội sẽ bị kéo lên trước.”

Dương Thảo biết rõ thôn trưởng Thôn Thượng Cầu vốn bất mãn với việc kết thông gia với Tạ gia, nói không chừng muốn nhân cơ hội này hối hôn.

Tiêu Lê Hoa không biết nói gì cho phải, trận mưa này không lớn, cầu lại sập, thứ cùng sập theo còn có quan hệ của mọi người giữa hai thôn, đây là muốn ồn ào chuyện gì? Là tiền! Trước đó không lâu vì chuyện lao dịch mà mọi người đã dốc hết toàn bộ của cải rồi, đoán chừng có người còn thiếu nợ nữa, sửa cầu là cần tiền, dù là người của hai thôn cộng lại thì mỗi nhà cũng không có bao nhiêu tiền, mọi người đều không muốn lấy tiền ra. Tiền, thật có thể cân nhắc nhân tâm, có thể làm cho lương tri con người rời đi.

Dương Thảo đang nói chuyện với Tiêu Lê Hoa, Trương Liên Hương đã vội vàng chạy đến, chạy đến mức đổ mồ hôi đầy mặt, thời điểm đến cửa còn suýt vấp ngã.

“Liên Hương, ngươi chạy vội vã như vậy làm gì? Có phải là chuyện của mấy người bên Thôn Thượng Cầu hay không? Lại xảy ra chuyện gì? Không phải là đánh nhau chứ?” Dương Thảo liền vội hỏi, trên mặt lộ ra lo lắng, họ ở trong nhà nàng, nam nhân của nàng vẫn còn ở đó, vạn nhất đánh nhau đả thương nam nhân của nàng thì hỏng mất.

Trương Liên Hương vừa thở vừa nói: “Tai nạn chết người rồi!”

Dương Thảo và Tiêu Lê Hoa nghe xong đều hoảng sợ, tai nạn chết người rồi hả? Vậy chính là đánh nhau, tai nạn chết người rồi! Nam nhân của hai người đều ở đó, nghe xong thì đều nóng nảy.

Trương Liên Hương kéo tay của hai người rồi nói: “Người không chết, chỉ chảy máu đầy đầu, xém chút là mất mạng. Các ngươi đừng nóng vội, không phải là nhà các ngươi, là Hàm Bá. Aizz, thật sự là đáng thương a, lớn tuổi rồi còn phải chịu tội thế này, người của Thôn Thượng Cầu thật không phải thứ tốt lành gì!”

Hàm Bá là một người già trong thôn, làm người rất không tệ, lần này chính là lúc hắn đang qua cầu thì cầu sập.

Lại nói Hàm Bá cũng thật đáng thương, trong nhà vốn có cuộc sống khó khăn, có một con la, không những làm được việc mà còn có thể kéo xe, không nghĩ đến lúc này lại có lao dịch, nhà bá ấy có ba người con trai, thoáng cái phải giao ra mười lăm lượng, không còn cách nào chỉ đành bán con la đi. Không nghĩ đến con la kia mới bán đi thì lại bị bệnh, người ta tìm ông tính sổ, ông không có biện pháp chỉ có thể nói đem con la về chữa khỏi lại đem đến cho đối phương, con la vừa khỏi bệnh thì muốn đem đến chỗ người ta, kết quả lại xảy ra chuyện, hiện tại con la kia bị rơi xuống nước, ỉu xìu như trước.

Mắt thấy tiền bán la phải trả lại cho người ta, hiện tại người của Thôn Thượng Cầu còn nói là ông làm sập cầu, bắt ông phải đền tiền, lão đầu lớn tuổi rồi không chịu được, người thành thật như vậy liền nghĩ đến cái chết.

Tiêu Lê Hoa nghe xong thì im lặng, đoạn thời gian sốt ruột vì tiền như thế này nàng cũng từng trải qua rồi, nàng rất đồng tình lão nhân này. Đây vốn không phải trách nhiệm của ông, nhưng lại bị đổ lên đầu ông.

“Thôn trưởng nói thế nào?”

Thật ra Tiêu Lê Hoa càng muốn hỏi là có phải trước khi Hàm Bá tự tìm chết thì thôn trưởng và mọi người trong thôn cũng không đứng ra biểu thị điều gì đối với việc người của Thôn Thượng Cầu làm khó dễ Hàm Bá không.

Trương Liên Hương liếc nhìn Dương Thảo, từ cái nhìn kia thì nàng đã biết rõ đáp án.

Dương Thảo gục đầu xuống, nàng biết rõ cha chồng chính là một người khéo đưa đẩy, chỉ cần chuyện không rơi xuống đầu hắn, thì hắn luôn có thể từ chối thì sẽ từ chối. Tuy lòng dạ hắn không xấu, nhưng có đôi khi lại làm ra những chuyện để cho lòng người lạnh ngắt, giống như đối với nam nhân của nàng, không phải cũng giống như vậy sao?

Trương Liên Hương nói: “Hàm Bá đã như vậy rồi, thôn trưởng đương nhiên khẳng định nói phí tổn sửa cầu sẽ không thể để cho thôn chúng ta bỏ ra toàn bộ, Thôn Thượng Cầu cũng phải bỏ ra. Nói ra thì Thôn Thượng Cầu cũng thật không biết xấu hổ, há miệng ngậm miệng vẫn là bọn họ không chịu bỏ tiền ra. Chẳng qua không bảo Hàm Bá bỏ tiền, nói Hàm Bá là người của thôn chúng ta, lại để cho thôn chúng ta phải bỏ tiền.”

“Cả nhà Hàm Bá vốn không có nhiều tiền như vậy, bọn họ là đang nhắm vào thôn của chúng ta. Trước tiên là bức Hàm Bá, sau đó lại lấy lý do Hàm Bá là người của thôn chúng ta. Bởi vì thế nên dù Hàm Bá không bỏ tiền, nhưng chỉ cần mọi người trong thôn chúng ta phải bỏ tiền, nói không chừng bá ấy còn bị người trong thôn oán hận.” Dương Thảo nói, nàng rất đồng tình Hàm Bá.

Tiêu Lê Hoa và Trương Liên Hương cũng thở dài một tiếng, nếu một người đã không may rồi thì ngay cả ông trời cũng muốn chọc ghẹo.

Phải đến gần trưa Tạ Hữu Thuận mới trở về, Tiêu Lê Hoa đã nấu cơm xong, bánh nướng nhân rau hẹ trứng gà to cỡ bàn tay, in dấu vàng óng ánh, có chỗ còn đang chảy ra nước rau hẹ, ngửi thấy mùi rau hẹ rất thơm. Hai đứa nhỏ đã một đứa ăn hết một cái bánh rồi, cái miệng nhỏ hồng hồng còn bóng mỡ, nhìn thấy Tạ Hữu Thuận trở về, Mộc Đầu đem nửa cái bánh còn lại trong tay cậu bé đưa cho cha.

“Cha, ăn đi.”

Tạ Hữu Thuận ngồi xổm xuống rồi cắn một ngụm nhỏ lên khối bánh, nói: “Ăn ngon, con ngoan mau ăn đi, cha đi rửa tay rồi vào ăn.”

Tiêu
Lê Hoa đợi Tạ Hữu Thuận đến thì đưa đũa cho hắn, hỏi: “Người của Thôn Thượng Cầu đi rồi sao? Họ nói như thế nào?”

“Chưa nói xong, bọn họ kiên trì muốn thôn chúng ta bỏ tiền ra, thôn trưởng và mọi người trong thôn tất nhiên là không đồng ý, mọi người tan rã trong không vui.” Tạ Hữu Thuận nói, nhận lấy đôi đũa rồi gắp một cái bánh nướng lên cắn, cảm thấy trong miệng là một mảnh thơm nức, ngay cả mũi cũng ngửi được mùi hương này, tâm tình vốn áp lực cũng thoải mái hơn. Bắt đầu ăn từng ngụm từng ngụm, lập tức ăn hết ba cái.

Tiêu Lê Hoa múc cho hắn thêm một chén canh trứng hoa, đưa cho hắn để hắn uống.

Tạ Hữu Thuận uống nửa bát, lại tiếp tục ăn bánh nướng, chẳng qua là nhã nhặn hơn nhiều, lại ăn thêm một cái, hắn nhìn thấy Tiêu Lê Hoa đang nhìn mình thì nói: “Nàng có gì thì cứ hỏi đi, ta ăn no rồi.”

Tiêu Lê Hoa kể lại một lần những lời của Dương Thảo và Trương Liên Hương nói với nàng rồi nói: “Nếu hai thôn thật sự đánh nhau vì một cây cầu, kết quả cuối cùng sẽ nghiêm trọng như thế nào? Thôn của chúng ta lại ở hạ nguồn của sông, đến lúc đó có thể bị ảnh hưởng không? Nữ nhân trong thôn sẽ bị liên lụy hả?”

“Thôn của chúng ta ở ngay hạ nguồn của sông, chẳng qua là không có nhiều chuyện lắm, nàng cũng thấy nước sông rất rộng còn rất cao, bọn họ không thể ngăn nước của chúng ta được. Về phần một chuyện khác mà nàng nói thì khó mà nói được.” Trong lòng của Tạ Hữu Thuận cũng sốt ruột, muội muội của hắn đính hôn với nhà trưởng thôn của Thôn Thượng Cầu, nói thật thì việc hôn nhân này nói không chừng sẽ không thành rồi.

“Sửa một cây cầu cần bao nhiêu tiền vậy? Hai thôn mỗi thôn ra một nửa, đến lúc đó tính trung bình theo từng thôn dân thì một nhà cũng không cần bao nhiêu tiền mà? Đây chính là cầu mà tất cả mọi người phải đi đó.” Tiêu Lê Hoa nghĩ đây là chuyện mà một người cũng có thể suy nghĩ cẩn thận, chỉ cần hơi có lương tâm một chút thì sẽ không để cho người của một thôn khác đơn phương bỏ tiền ra, hiện tại chỉ có thôn trưởng Thôn Thượng Cầu nói như vậy thôi, không biết các thôn dân bên kia nghĩ thế nào.

Tạ Hữu Thuận nói: “Con sông này rất sâu, lại rộng nữa, nếu như xây cầu gỗ thì sẽ dễ hỏng, chỉ có thể xây cầu đá. Tiền để xây cầu đá cũng không phải một con số nhỏ, ta nghe được ở huyện lân cận có một thôn bỏ tiền ra xây cầu đá, cần năm trăm lượng bạc đó.”

“Năm trăm lượng!?”

Tiêu Lê Hoa nghe thấy con số này thì trợn trừng mắt, thầm nghĩ xây mấy căn nhà gạch cũng không hao phí mấy mươi lượng bạc, mà xây cầu đá lại tốn nhiều tiền như vậy, khó trách Thôn Thượng Cầu smê muội lương tâm mà không chịu ra một nửa tiền.

Tạ Hữu Thuận gật đầu nói: “Khúc sông kia còn rộng hơn khúc sông ở thôn chúng ta một chút, chúng ta muốn xây cầu đá ở đây cũng cần bốn trăm lượng, hơn nữa tiền mời thợ, một thôn ít nhất phải bỏ ra hơn hai trăm lượng. Thôn chúng ta chỉ có hơn tám mươi hộ gia đình, Thôn Thượng Cầu cũng không đến một trăm hộ, vậy thì một nhà phải bỏ ra hơn hai mươi lượng bạc. Hiện tại hai lượng bạc đối với một gia đình mà nói đã là khoản tiền lớn rồi.”

Hai lượng bạc, đủ để tiêu dùng thật lâu rồi.

Nghĩ đến những người bị ép đi phục lao dịch kia chính là không thể gom góp đủ năm lượng, hơn hai lượng chính là một nửa của năm lượng, trong lòng bọn họ chỉ cần so sánh như vậy, nhất định sẽ chết sống không muốn lấy ra. Tiêu Lê Hoa nghĩ mấy hộ nông gia ở cổ đại thật là khổ, bình thường phải ăn mặc tiết kiệm, gặp phải chuyện lớn thì sẽ gặp khó khăn.

Mặc kệ chuyện lần này như thế nào, Tiêu Lê Hoa cũng bắt đầu chuẩn bị làm tương, trước tiên nàng đi ngâm đậu nành, thời điểm Thôn Hạ Cầu đang sứt đầu mẻ trán vì bạc thì Tiêu Lê Hoa lại càng muốn kiếm nhiều tiền hơn.

Ngày hôm sau người của Thôn Thượng Cầu lại đến nữa, vẫn là nói về chuyện này, đến nghe Thôn Hạ Cầu đưa ra câu trả lời thuyết phục. Lần này người của Thôn Hạ Cầu vây quanh mấy người của Thôn Thượng Cầu, hai bên thiếu chút nữa là đánh nhau, cuối cùng thì người của Thôn Thượng Cầu phải rời đi giống như đang chạy trốn chết, tuyên bố nếu Thôn Hạ Cầu không sửa xong cầu thì sau này hai thôn không cần lui tới nữa.

Xế chiều hôm đó không ít nữ nhân gả từ Thôn Hạ Cầu đến Thôn Thượng Cầu khóc lóc trở về nhà mẹ đẻ, mà ngay cả một ít nữ nhân gả đi những thôn khác cũng khóc trở về. Mẹ chồng của các nàng đều là nữ nhân gả ra từ Thôn Thượng Cầu, đây là được nhà mẹ đẻ ở Thôn Thượng Cầu phân phó. Thôn Thượng Cầu có cuộc sống giàu hơn những thôn khác, nên con gái gả ra ngoài đều rất thân thiết với nhà mẹ đẻ, người nhà mẹ đẻ muốn các nàng làm gì thì các nàng làm cái đó. Nữ nhân gả đến Thôn Thượng Cầu không muốn bị hưu (chồng bỏ),toàn bộ đều chạy về nhà mẹ đẻ náo loạn, để cho bọn họ phải bỏ tiền ra.

Thôn Hạ Cầu thoáng cái đã nổ tung, Tạ gia cũng không thoát khỏi trận phong ba này, vợ của thôn trưởng Thôn Hạ Cầu đến, chính là muốn từ hôn, lý do là gia phong Tạ gia không tốt, con dâu ẩu tả, con gái không hiền tuệ. Con dâu tất nhiên là chỉ Tiêu Lê Hoa, con gái là chỉ Cát Tường. Nói là cô nương đi ra từ nhà bọn họ không ai dám cưới, để cho bọn họ tìm nhà chồng khác.

Tạ Hữu Thuận và Tiêu Lê Hoa bị kêu đi, Uông thị chỉ vào mũi Tiêu Lê Hoa mà mắng, nói nàng hại Như Ý.

Tiêu Lê Hoa nghe ra tiền căn hậu quả, nói: “Con gả đến Tạ gia đã được bảy tám năm rồi, Như Ý mới đính hôn mấy năm chứ? Trước đây thời điểm thanh danh con không tốt mà Cao gia còn muốn cưới Như Ý về, hiện tại con đổi tính rồi, Cao gia ngược lại không hài lòng sao? Chuyện này đúng là không thể nào nói nổi, đừng có gặp chuyện gì cũng đổ hết lên đầu con, con cũng không có ngu. Mẹ chồng, ngài mắng con cả buổi, nhưng lại không nói lấy một câu là Cát Tường không đúng, muốn nói đến không hiền tuệ thì nàng mới là không hiền tuệ nhất đó phải không? Ít nhất con không có làm cho chị dâu mất đi hài tử, cũng không ngày ngày về nhà mẹ đẻ tống tiền. Càng không đi đến nhà ca ca chị dâu lục lọi đồ đạc hãm hại cháu trai.”

Uông thị bị Tiêu Lê Hoa nói đến không phản bác được thì bắt đầu khóc nháo.

“Như Ý đáng thương của ta a, bị người khác hại thành như vậy mà còn không thể nói gì, như vậy thì lý lẽ ở đâu chứ…”

“Được rồi! Nương, người đừng có liên lụy lung tung nữa, người cũng biết là lần này Cao gia đến từ hôn căn bản không liên quan đến vợ của con mà, là Cao gia vốn chướng mắt Như Ý, lần này mượn chuyện cây cầu đến để từ hôn thôi. Người náo loạn với chúng con thì được cái gì chứ, có thể náo cho việc hôn nhân này trở lại sao?”

Tạ Hữu Thuận nói với Uông thị, hắn cảm thấy chuyện này và vợ chẳng có liên quan gì đến nhau, mắng vợ thật sự là oan uổng nàng.

Uông thị nói: “Ta không náo, ta không náo, ngươi đi đến Thôn Thượng Cầu, để cho Cao gia đừng từ hôn nữa! Không phải ngươi có bản lĩnh lắm sao? Ngươi đi đi! Nếu ngươi không đi ta sẽ chết cho ngươi xem!”

“Con không đi, lúc trước con đã nói mối hôn nhân này không tốt, cha nương không nên đồng ý, hiện tại muốn con đi nói sao, con không đi.” Tạ Hữu Thuận nổi giận.

Lúc này chợt nghe trong phòng bên cạnh truyền đến một âm thanh lạ, khiến mấy người trong nhà chính càng hoảng sợ hơn, mấy người liếc nhìn nhau, sau đó vội vàng xông vào phòng bên cạnh.

Như Ý thắt cổ rồi, chuyện này khiến tất cả mọi người trongT ạ gia bị hù đến hồn vía lên mây, cũng may là phát hiện kịp thời, nhưng người Tạ gia bị tức điên rồi, nam nhân cả nhà mang theo đồ làm ruộng chạy về phía Thôn Thượng Cầu.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện