Xuyên Qua Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con

Tam phòng báo tin


trước sau

Sau khi Ngọc Nương thành thân được vài năm thì rốt cục cũng mang thai, đây là đại hỉ sự, chỉ có điều quá trình phát hiện ra thật sự không khiến người ta vui mừng được.

Triệu lang trung nói Ngọc Nương bị động thai khí nên cần phải uống thuốc an thai, còn phải nằm ở trên giường nghỉ ngơi đến khi thai ổn mới được, phải chờ đến đầy ba tháng.

Tạ Khánh Phong nói cảm tạ không ngớt, không chỉ trả phí xem bệnh mà còn cho cả tiền mừng, để người khác giúp đỡ hắn tiễn Triệu lang trung đi, hắn ở lại bên người Ngọc Nương, lúc này Ngọc Nương đã tỉnh lại, nghe nói mình mang thai thì kích động đến nỗi nước mắt rơi không ngừng, mắt của Tạ Khánh Phong cũng đỏ lên.

Tiêu Lê Hoa cười nói: “Tốt rồi, các ngươi đừng khóc nữa, không tốt cho thân thể, cần phải cười thường xuyên thì mới có thể sinh ra em bé có thân thể khỏe mạnh. Nếu không đến lúc đó lại sinh ra một đứa nhỏ thích khóc, các ngươi sẽ đau lòng chết.”

Ngọc Nương nghe xong thì lập tức không còn nước mắt, vừa rồi nàng vừa khóc vừa cười, hiện tại không khóc nữa, trên mặt đều là vẻ tươi cười, đặt tay lên bụng, trong miệng đang thì thầm cái gì đó, đoán chừng là đang nói chuyện với hài tử trong bụng.

Vừa rồi Trương bà tử nhìn thấy Tạ Khánh Phong kín đáo đưa cho Triệu lang trung một khối bạc nhỏ, thoạt nhìn là rất nhiều tiền, trong nội tâm thầm mắng phá gia chi tử, mời lang trung mà lại dùng nhiều tiền như vậy, có tiền tại sao lại không cho mình chứ? Bà đến đây là để hỏi có phải con trai trưởng kiếm được nhiều tiền hay không, con trai trưởng còn không thừa nhận, bây giờ nhìn thấy hắn vừa ra tay là một khối bạc, hào phóng như vậy, còn dám nói không kiếm được nhiều tiền, đánh chết bà ta cũng không tin!

Trong miệng Trương bà tử nhẹ giọng lầm bầm, để cho Tiêu Lê Hoa nghe được, nàng nhíu mày lại, Ngọc Nương cuối cùng cũng mang thai, nàng còn vui mừng thay Ngọc Nương, nàng rất thích nữ tử ôn nhu chất phác giống Ngọc Nương, cảnh ngộ của nàng ấy cũng khiến nàng nhớ đến bản thân mình đời trước. Đời trước, Tiêu Lê Hoa là bị mẹ chồng làm hại mà mất đứa bé, hiện tại Ngọc Nương cũng bị mẹ chồng làm hại là bị động thai khí, bà mẹ chồng này còn không biết hối cải mà còn đứng ở đây nói mấy lời vô dụng, nàng là một người đứng ở ngoài xem cũng có chút tức giận.

Tiêu Lê Hoa hừ một tiếng nói: “Trương bà tử, ngài làm hại Ngọc Nương xém chút nữa là mất đi hài tử không dễ gì mà đến này, không biết hối cải mà còn ở đây nói mấy lời không liên quan như vậy, ngài có tim hay không vậy? Có phải là ngài ngóng trông Khánh Phong huynh đệ đoạn tử tuyệt tôn thì ngài mới vui vẻ hay không? Ngài còn là mẹ ruột sao?”

Trương bà tử ngượng ngùng nói: “Sao ta lại không phải mẹ ruột chứ? Nếu không phải mẹ ruột thì có thể nuôi hắn lớn như vậy còn cưới vợ cho hắn sao? Kết quả hắn vừa cưới vợ thì quên nương. Vốn là Ngọc Nương cũng coi như trung thực nghe lời, cũng bởi vì ở cùng một chỗ với người có thể làm ầm ĩ như ngươi mới thay đổi đó, làm hại con trai trưởng phân nhà với ta, bây giờ ngươi còn châm ngòi chúng ta, ngươi đang rắp tâm gì vậy?”

Trương Liên Hương đứng chắn ở cửa vào là không muốn để cho Tiêu bà tử chạy mất, muốn để bà ta thấy bản thân đã làm ra chuyện tốt gì, nếu thực sự xảy ra chuyện cũng dễ đối chất, kết quả là Trương bà tử làm hại con dâu động thai khí mà còn không cảm thấy áy náy chút nào, càng không có vẻ vui mừng, chỉ lo nhớ đến tiền, còn trách Tiêu Lê Hoa, nàng cũng không nhịn được nữa rồi.

“Trương bà tử!Nhà bà phân nhà là bởi vì bà không quan tâm đến mệnh của con trai trưởng nhà bà đó, để cho hắn phải đi phục lao dịch, còn trách móc người khác được sao? Bà vốn luôn trách Ngọc Nương không mang thai được, bây giờ nàng đã có mang rồi mà ta thấy bà cũng rất mất hứng đó thôi, có phải bà căn bản không muốn nàng ấy mang thai hay không, muốn để hai người họ kiềm tiền làm trâu làm ngựa cả đời cho nhà các người sao?”

“Ngươi nói bậy bạ gì đó? Ta nào có nghĩ như vậy chứ?” Trương bà tử nói, vẫn mạnh miệng như cũ.

Trương Liên Hương đặt một tay lên eo rồi nói: “Hừ, đừng cho là ta không biết bà đã từng nói để cho con dâu nhỏ kia của nhà bà sinh nhiều con trai để làm con thừa tự cho phu thê Ngọc Nương, còn không phải là muốn buộc hai người bọn họ cả đời hay sao? Đáng tiếc là Khánh Phong huynh đệ không ngu xuẩn như bà nghĩ, hắn ra ở riêng rồi! Hiện tại Ngọc Nương lại mang thai, bọn họ có kiếm được nhiều tiền hơn nữa thì tiền đó cũng là của con bọn họ, bà đừng nghĩ thay con trai út kia của bà nữa!”

Ngọc Nương nghe thấy những lời này thì bàn tay đang đặt trên bụng bỗng nặng hơn, sau đó lại nhanh chóng nghĩ đến, trước kia mẹ chồng cũng từng nói qua chuyện con thừa tự này…, lúc ấy trong lòng nàng đã cảm thấy khó chịu rồi.

Trong lòng Tạ Khánh Phong cũng không thoải mái lắm, năm đó nương của hắn cũng từng nói những lời này, hắn còn nghĩ là do nương thấy hắn chưa có con nên sốt ruột, cũng là vì nghĩ cho hắn, nhưng về sau hắn lại biết rõ ý nghĩ của nương, nương không phải là vì hắn, chỉ vì đệ đệ của hắn thôi.Hài tử để làm con thừa tự nói cho cùng vẫn ở cùng cha mẹ ruột, nếu thật sự không ra ở riêng thì thật sự sẽ giống như Trương Liên Hương nói, hai người bọn họ sẽ phải làm lụng vất vả cả đời để làm trâu làm ngựa cho Nhị đệ mà thôi. Bây giờ thấy nương không hề cao hứng một chút nào khi biết hắn được làm cha, hắn càng thêm xác định điểm này.

Tạ Khánh Phong nghĩ nương thật sự là quá bất công rồi, thiên vị từng chút một.

Trương bà tử bị Trương Liên Hương nói toạc ra tâm tư nên thấy xấu hổ, lại nhìn nhìn sắc mặt của con trai, chính là muốn ngồi trên mặt đất khóc rống, nhưng còn chưa ngồi xuống thì Tạ Khánh Phong đã nói với bà.

“Nương, nếu là người dám khóc lóc ồn áo, hù đến hài tử trong bụng Ngọc Nương thì về sau cũng đừng nhận đứa con trai như con nữa.”

“Con trai cả! Sao con lại nói chuyện với ta như vậy?”

“Nương, người trở về đi, về sau chuyện hiếu kính con sẽ đúng hạn đưa đến cho người, người cũng đừng đến nhà con nữa. Người cũng không được náo loạn, nếu người lại náo loạn, con sẽ tìm Tạ Khánh Thu tính sổ.”

Tạ Khánh Phong nhìn Trương bà tử, hắn đã sớm biết nương bất công, cũng không thương gì hắn, hắn chỉ muốn để bà ấy không được đến quấy rầy vợ và con của hắn thôi.

Trương bà tử thấy sắc mặt của con trai trưởng thì không dám náo loạn nữa, xám xịt bước đi, về đến nhà lại giũa cho con út một trận, trách bọn họ ném mình lại chạy đi trước. Tạ Khánh Thu nói Tạ Khánh Phong không dám đánh nương nhưng lại dám đánh hắn, hắn đương nhiên phải chạy trước rồi, sau đó lại dỗ Trương bà tử một phen, miệng hắn ngọt nên chỉ dùng năm ba câu là đã dỗ bà ta nguôi giận.

“Nương, người nói có phải đại ca đã phát tài hay không?” Tạ Khánh Thu còn nhớ thương chuyện này.

Trương bà tử nói: “Hừ, cho dù không phát tài thì trong tay nó cũng có tiền, hôm nay nó cho Triệu lang trung một khối bạc lớn!
Lúc này mới ở riêng chưa được bao lâu mà nó đã sống tốt như vậy rồi, vậy mà chỉ hiếu kính cho ta có chút ít, thật là bất hiếu! Tất cả đều do mấy người Vương Đại Sơn và Tạ Hữu Thuận chống lưng cho nó!”

Tạ Khánh Thu nói: “Nương, chuyện hôm nay không thể cứ để yên như vậy a, nếu cứ như vậy thì thanh danh của nhà chúng ta sẽ không dễ nghe đâu!”

Trương bà tử nghe xong thì thấy cũng đúng, bây giờ người trong thôn đều nói bà ta bất công, không ít người còn không muốn tiếp xúc với bà ta, nếu lại truyền ra tin bà ta khiến con dâu động thai khí thì chuyện sẽ càng nghiêm trọng hơn. Con ngươi bà ta đảo một vòng, nói với Tạ Khánh Thu mấy câu.

Một buổi sáng trôi qua, đến buổi chiều thì trong thôn truyền ra tin mấy người Tạ Hữu Thuận cùng đi thu mua thịt heo không phải là làm công cho người ta mà là đang buôn bán, nói bọn họ lời rất nhiều tiền, nói có bằng có chứng. Mọi người cũng không biết rõ bọn họ đã đi đến bao nhiêu thôn, thu mua được bao nhiêu heo, cũng không biết chênh lệch giá khi bọn họ đã mua bán thịt heo là bao nhiêu, chẳng qua bọn họ đều nhớ cả, thầm tính đại khái đã cảm thấy đỏ mắt.

Trong nhà cũ Tạ gia thì rất náo nhiệt.

Trong nhà chính Tạ gia, cả nhà đang ngồi cùng một chỗ, tất cả mọi người đều nhìn Tạ Hữu Thái và Tử thị.

“Nhị ca, các ngươi đã bận việc hai mươi ngày, mỗi ngày đi được ít nhất một thôn, một thôn thì có bao nhiêu con heo đây? Nếu các ngươi bán thịt heo cho người khác thì một cân lợi nhuận được bao nhiêu tiền, tổng cộng các ngươi đã kiếm được bao nhiêu tiền?! Mỗi người các ngươi ít nhất cũng kiếm được một hai trăm lượng đúng không? Có chuyện tốt như vậy sao ngài và Tứ đệ lại không gọi chúng ta?!”

Những người còn lại đều nhao nhao chỉ trích hoặc là bất mãn nhìn lại.

Uông thị nói: “Đúng vậy đó, lão nhị, con khiến ta thất vọng quá rồi, không nghĩ đến con lại không suy nghĩ vì người nhà như vậy.”

Tạ Sinh Tài hút một hơi thuốc rồi nhìn con thứ hai nói: “Lão Nhị, con và Tứ đệ của con rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Cha biết rõ con không phải là người chỉ nghĩ cho mình, con nói thật ta nghe.”

“Cha, chắc ngài đã nghe nói chuyện xảy ra ở nhà của Khánh Phong huynh đệ rồi, Tạ Khánh Thu không chiếm được lợi ích, lại bởi vì Trương bà tử làm cho Ngọc Nương động thai khí, nên hai nhà cáu kỉnh với nhau, người nói chúng con buôn bán lời nhiều tiền cũng là bọn họ, bọn họ truyền những lời này ra là không muốn để người khác nói nhà bọn họ không tốt, nhưng lời kia sao có thể tin chứ.”

Tử thị không đợi Tạ Hữu Thái trả lời đã nói thay hắn, nàng biết rõ việc này là không thể nói thật, nếu để nam nhân nhà mình nói dối rồi khiến hắn không thoải mái, chi bằng để nàng nói.

“Cha, ngài cũng muốn nhà chúng ta náo loạn như nhà bọn họ sao? Gia hòa vạn sự hưng (cả gia đình hòa hợp thì mọi chuyện sẽ như ý), chúng ta cũng không thể học bọn họ được.”

“Vợ nhà Hữu Thái nói đúng, gia hòa vạn sự hưng.”

Tạ Sinh Tài cảm thấy Tử thị nói có lý, hơn nữa một câu kia khiến ông suy nghĩ lại, việc này không thể truy cứu nữa, lại truy cứu thì cả nhà sẽ bất hòa, ông cũng không muốn trong nhà náo loạn. Tuy nhiên nghĩ đến hai người lão Nhị và lão Tứ cũng thật sự kiếm được tiền, lại không muốn nói với lão Đại và lão Tam, nhưng ông lại không muốn quản, ít nhất lão Tứ vẫn quan tâm đến lão Nhị, lão Đại và lão Tam không tốt với nó, ông cũng mặc kệ không thể buộc con trai mình được.

Tạ Hữu Khanh và Phương thị liếc nhau, trong lòng hai người đều mất hứng, thầm nghĩ hiện tại cha càng ngày càng bất công.

Tạ Hữu Hòa và Lý thị lại bắt đầu nói trong nhà khổ thế nào.

Tạ Sinh Tài nhìn bọn họ rồi nói: “Ai bảo các ngươi không biết làm người, đáng đời! Nếu ta là lão Tứ thì cũng sẽ không làm việc với các ngươi đâu! Các ngươi muốn phát tài thì sau này hãy hòa thuận với huynh đệ nhà mình một ít, để cho lão Tứ tha thứ cho các ngươi, đấy mới là đúng đắn! Được rồi, việc này dừng ở đây, không ai được tìm lão Tứ gây phiền phức, nếu là dám đi náo loạn thì trước tiên cứ bước qua cửa ải của ta đi đã!”

Tạ Sinh Tài đứng lên đi vào buồng trong.

Uông thị thấp giọng mắng một câu lão đầu chết tiệt, nhưng bà cũng để mọi người tản đi, hiện tại trong nhà Tạ Hữu Thuận càng ngày càng có tiền, bà cũng không muốn quá đắc tội đứa con trai này.

Người của đại phòng và tam phòng đều rất phiền muộn, hai người Tạ Hữu Khanh và Phương thị đi đến nhà Tạ Hữu Thuận dò ý, tất nhiên cũng không nhận được lời nói thật lòng, bọn họ đành phải nói nếu lần sau Tạ Hữu Thuận có biện pháp kiếm tiền thì nhất định phải nói bọn họ. Phu thê Tạ Hữu Hòa bởi vì đắc tội Tạ Hữu Thuận nên bây giờ ngay cả cửa nhà cũng không vào được, phu thê hai người ở trong phòng nói chuyện.

Lý thị nói: “Đương gia, ngày mai ông đi gặp Như Ý, nói với nàng Tứ tẩu tốt kia của nàng khẳng định lại bán công thức cho người khác rồi, để cho nàng ấy nhắc nhở Cao gia. Hừ, không cho chúng ta kiếm tiền, chúng ta sẽ không để bọn họ kiếm tiền dễ dàng được!”

Tạ Hữu Hòa gật đầu, nghĩ đến việc gặp Như Ý, ít nhất có thể kiếm được chỗ tốt từ Như Ý.

Sau khi Như Ý nghe xong chuyện này thì thiếu chút nữa là xé nát khăn tay, nàng nghĩ Tứ ca thật sự không để ý đến sống chết của nàng, nàng cho Tạ Hữu Hòa năm lượng bạc, để cho hắn đi về, nói với hắn về sau có chuyện gì thì nhớ đến nói cho nàng biết. Chờ hắn đi rồi, Như Ý lại đi tìm Cao Chính Bình, nói chuyện này lại cho hắn.

Cao Chính Bình cũng đang chú ý đến động tác của Hoa Hằng, biết rõ lại có quan hệ với Tiêu Lê Hoa, trong lòng của hắn cũng rất phiền muộn. Nhớ năm đó Tiêu Lê Hoa kia còn câu dẫn hắn, hắn căn bản không thèm nhìn đến, chỉ muốn lợi dụng nàng ta nhưng lại không thành công, sau đó lại bị hắn đánh ra phủ, không nghĩ đến bây giờ cư nhiên lại trở thành nhân vật có thể quyết định đến việc buôn bán của nhà hắn. Trong lòng hắn thầm nghĩ, sớm biết nữ nhân này có bản lĩnh như vật thì năm đó hắn nên thu nàng ta mới phải!

Cao Chính Bình đang nghĩ bản thân có nên tự ra mặt hay không, thời điểm đang do dự thì hắn lại nghe được một tin tức, tin tức này khiến hắn hạ quyết tâm.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện