Cát Tường cũng bị Phương thị làm giật mình, vỗ ngực trừng mắt nói: “Đại tẩu, tẩu làm gì vậy chứ? Không phải chỉ hỏi tẩu một câu thôi sao? Tẩu có cần bị dọa thành như vậy không? Đem ta hù dọa thành thế này, giữa ban ngày tẩu có cái gì phải sợ? Chẳng lẽ tẩu làm việc gì trái với lương tâm rồi hả?”
Phương thị bị Cát Tường trả đũa lại, kể từ trận bão tuyết mùa đông năm ngoái đè sập nhà hai vợ chồng Cát Tường, đến đầu mùa xuân năm sau cũng không chịu đi, vẫn còn ở nơi này, theo lý thuyết bọn họ có thể lấy được bạc rồi trở về tu sửa nhà cửa, nhưng Cát Tường không có được bạc, chết sống muốn chơi xấu ở lại nhà mẹ đẻ, Phương thị thật hận không thể cho nàng ta bạc để nàng ta rời đi. Nhưng Phương thị cũng đau lòng bạc, chỉ có thể mặc Cát Tường ở chỗ này, ngóng trông chính Cát Tường chủ động trở về nhà chồng.
“Muội nói nhăng gì đó! Ta có thể làm việc gì trái với lương tâm? Đây là bên trong nhà của ta, ta có thể làm việc gì trái với lương tâm?”
Cát Tường nói: “Vậy làm sao tẩu chỉ bị một câu nói của ta hù thành như vậy rồi? Ta bước đi cũng không phải không có âm thanh, tẩu không nghe được sao? Không biết đang suy nghĩ gì, đại tẩu, tẩu nghĩ cái gì? Nói cho ta biết, ta cũng nghe được một chút, mới vừa rồi ta nghe tẩu nói bạc cái gì đó.”
Phương thị tức giận nói: “Còn không phải mới vừa rồi Tam đệ vội vã trở về rồi lại vội vã đi sao, thật giống như bạc mất đến nơi, ta liền nói như thế, muội nghe hai chữ bạc cũng là do lỗ tai của muội thính, có điều khỏi mất công, không có bạc đâu.”
“Vậy à, Nương gọi ta thì phải, ta trở về phòng đây!” Cát Tường nói xong xoay người đi.
“Đồ lười biếng, một ngày cái gì cũng không làm, chỉ có biết ăn thôi, so với heo còn mập nhanh hơn!” Phương thị nhìn Cát Tường xoay người rời đi trợn mắt lên, nàng vừa định sai khiến Cát Tường giúp đở làm chút việc, kết quả Cát Tường đã bỏ chạy.”Từng người từng người, đều chạy nhanh giống như thỏ, nhà này ở riêng thật thiệt thòi mà, nếu biết ở nhà cũ sẽ kém như vậy thì cũng dọn đến bên cạnh nhà lão Tứ đi, nói không chừng có thể đi theo phát tài.”
Hiện tại Phương thị thật có chút hối hận không sớm nịnh bợ hai vợ chồng lão Tứ, mùa đông chuyện đưa thịt heo kia lão Nhị lão Tứ bọn họ không thú nhận bọn họ kiếm được nhiều tiền, nhưng nàng cũng không tin, nàng nghĩ nếu không kiếm được nhiều tiền thì làm sao nhà lão Nhị có thể xây nhà tốt như thế? Gạch xanh kia rồi nhà ngói lớn nàng vừa nhìn thấy mặt đều đã tái xanh rồi, nàng nhìn lại nhà cũ không biết đủ. Chỉ cần người nào có quan hệ tốt với nhà lão Tứ thì tất cả người ta đều trôi qua rất tốt, nếu nhà mình cũng có quan hệ tốt với bọn hắn, nói không chừng cũng sớm kiếm được nhiều tiền.
Phương thị nghĩ đến có phải nên hòa hoãn cùng với hai vợ chồng lão Tứ không đây? Như Ý bên kia nàng ta cũng trông cậy vào, nhưng bây giờ Như Ý là thiếp, thật không biết lúc nào mới có thể hết khổ, trơ mắt nhìn lão Tứ mang đến tài vận thì Phương thị sốt ruột.
Cát Tường vào phòng đứng ở bên trong nhà chính lại không vào trong phòng, đứng ở nơi đó cau mày, hai tay siết chặt rồi lắc lắc đầu ngón tay.
Uông thị từ trong nhà đi ra nhìn thấy bộ dạng đại nữ nhi cau mày hé miệng, đi qua đâm lên trán nàng ta, nói: “Lại muốn cái gì đây? Rỗi rãnh không có chuyện gì làm thì đi giúp mấy ca ca đang bận rộn của con một chút, cũng tốt lại để cho bọn họ giúp con, dù chỉ là đi qua giúp đỡ nấu chút ít nước thôi. Con cho rằng ngươi có thể ở chỗ này cả đời à!”
Cát Tường che trán nói: “Con lại không muốn ở cả đời, chẳng qua là Bạch gia không chịu sửa phòng ốc cho chúng con, con cũng không muốn tự mình bỏ tiền ra tu sửa. Con không tin bọn họ còn có thể không muốn nhi tử, xem ai chịu đựng được lâu hơn! Bọn họ nếu không chê nhi tử đến cửa ở rễ làm mất mặt, vậy thật là tốt! Đến lúc đó con liền cổ xúi giục Bạch Đại Hòa đến thôn chúng ta xây nhà, con còn có thể chăm sóc cho nương và cha, các người cũng không cần lo lắng cho con nữa.”
“Nghĩ thật tốt đẹp.”
Uông thị nhìn chằm chằm Cát Tường, có điều cảm thấy Cát Tường nói cũng rất hợp ý, bà thương yêu nhi tử, nhưng bà cũng thương yêu hai nữ nhi, hiện tại Như Ý vào Cao gia, mặc dù làm thiếp, nhưng được ăn ngon, sau này cố gắng sinh nam tử thì đứng vững gót chân rồi, nếu Như Ý có bản lãnh nói không chừng còn có thể phù chánh. Nhưng Cát Tường thì khó khăn, nếu nàng có thể ở bên cạnh mình, mình cũng có thể chiếu ứng cho nàng.
Cát Tường thấy bộ dáng Uông thị giống như động lòng, lập tức còn nói lời hữu ích, đem mình nói thành hiếu nữ, dụ dỗ Uông thị vui vẻ.
Mẹ con hai người đang vui sướng như thế, chợt nghe ngoài sân vọng đến một tiếng nổ, hai người cùng nhau đi ra hướng cửa, nhìn xem là ai, hai người lại thấy hai vợ chồng lão Tam mở toang cửa phòng.
Tạ Hữu Hòa đi tìm Lý thị, đem chuyện vừa rồi nói với nàng ta, Lý thị cũng gấp gáp, chạy còn nhanh hơn Tạ Hữu Hòa, vừa vào cửa nàng ta đã chạy đến góc tường đem một cái rương dùng sức kéo nó ra, dưới đáy rương có hai phiến đá, đây là lót rương để tránh rương chạm đất, nàng ta đem một trong hai phiến đá nhấc lên, đào lớp đất phía trên ra, phía dưới lộ ra hốc đá nhỏ, phía dưới chính là một chiếc hộp gỗ nhỏ.
Tạ Hữu Hòa vừa nhìn thấy, trong lòng thầm nghĩ bà nương chết tiệt này, lại đem tiền cất giấu ở chỗ này, không trách được hắn tìm không ra!
“Mau nhìn xem tiền còn ở đó hay không!”
Tạ Hữu Hòa vội vàng thúc dục Lý thị, Lý thị đem cái hộp mở ra, vừa nhìn bên trong trống trơn cái gì cũng không có, nàng ta gào một tiếng òa khóc. Tạ Hữu Hòa cũng trợn tròn mắt. Bạc này thật đúng là không còn, ở trong đó có thể là toàn bộ tiền riêng của bọn họ a, dùng để xây nhà, còn có mười lượng bạc, trong đó còn bao gồm Ngân nguyên bảo kia, ngoài ra còn có một xâu tiền, khoảng chừng một ngàn văn tiền!
“Trời đánh a, kẻ nào thiếu đạo đức lòng dạ hiểm độc nát phổi, dám trộm tiền của ta! Ta không muốn sống a! Ta không sống được tên trộm tiền cũng đừng mong sống được! Ta muốn lấy đao chém chết tên trộm xấu xa không tim không phổi kia! Ta muốn chém tay của các ngươi, ta muốn cắt đứt chân của các ngươi a!”
Lý thị ngồi dưới đất mắng, nước mắt ào ào chảy, đây là nàng ta khóc thật a, đây là tiền bạc sinh mạng của nàng ta a.
Tạ Hữu Hòa kéo nàng ta lên mà nói: “Đừng gào thét nữa! Trước tìm tiền
quan trọng hơn!”
Lý thị khóc nói: “Làm sao tìm được a! Ngược lại ngươi nói xem, làm sao tìm được? Bạc này mất ở trong nhà đấy, ta xem chính là người trong nhà trộm! Tạ Hữu Hòa, hôm nay cho dù có xé rách mặt chúng ta cũng phải đem mười lượng bạc cùng một ngàn văn tiền kia tìm cho ra! Nhất định phải đem bạc trở về! Nếu tìm không ra thì để cho cha mẹ đền cho chúng ta! Không đưa ra tiền thì sau này đừng hòng chỉa vào chúng ta đòi tiền hiếu kính!”
“Trước hết ngươi đừng gào thét nữa, ta còn chưa có chết đâu!”
Tạ Hữu Hòa cau mày nói, hắn nghĩ Lý thị nói cũng đúng, thật sự tìm không ra trộm thì để cho người trong nhà đền, hiện tại trong nhà cũng có chỗ lấy ra tiền.
Lúc này Phương thị đã dìu Uông thị đứng ở cửa, nghe nói như thế sắc mặt nhìn không tốt lắm, sắc mặt của Uông thị cũng lúng túng giống như vậy, nói: “Nương, đây là Tam đệ muội đem chúng ta trở thành trộm! Muốn cho chúng ta đền tiền của nàng ta!”
Cát Tường cũng nói: “Đúng vậy, xem chúng ta là trộm, chúng ta lớn lên giống như trộm sao?”
Mặt Uông thị âm trầm, nhìn hai vợ chồng kia nói: “Mười lượng bạc! Một ngàn văn tiền! Các ngươi không phải nói chỉ đủ tiền xây nhà, không phải nói còn phải đi mượn bạc, nói trong tay không có bạc, các ngươi lấy ở đâu ra nhiều bạc như vậy?”
Tạ Hữu Hòa và Lý thị hai người đều á khẩu, bọn họ chỉ lo nghĩ mất bạc, đã quên những chuyện trước khi khóc than rồi.
“Nương, Ngân nguyên bảo nhà chúng ta đã mất sao? Ta muốn Đại nguyên bảo! Ta muốn Đại nguyênn bảo!” Lúc này đột nhiên Xuyên Tử từ bên ngoài chạy ào vào, nhìn cái hộp trống trơn trong tay Lý thị ồn ào kêu to.
Sắc mặt Tỏa Tử cũng khó coi, hắn rất ưa thích Đại nguyên bảo kia.
Gương mặt Uông thị càng âm trầm hơn, nghĩ đến Đại nguyên bảo, vật kia không phải nhà người nông dân nào cũng có thể có? Thoáng chốc bà đã đoán được con thứ ba đi tìm Như Ý rồi, bà thương yêu tiểu nữ nhi, hận không được trông nom việc nhà để quản lý tiền bạc cho nữ nhi chi tiêu, tiết kiệm được tiền để khi nữ nhi còn chưa đứng vững gót chân cần bạc thì bà đưa. Kết quả đứa con bất hiếu này lại đòi bạc của muội muội tiêu xài, rồi trở về khóc than với bà, còn dám nói bà là trộm. Ánh mắt Uông thị nhìn trên giường gạch trong phòng có một cây chổi nhỏ liền chụp lấy, xông qua đánh Tạ Hữu Hòa, đánh hai cái thấy hắn đau nhảy dựng, bà ta lại đau lòng liền chuyển qua đánh Lý thị.
“Bà nương chết tiệt này, ngươi không biết xấu hổ hả? Trước đó gạt ta dấu diếm của riêng, bây giờ còn dám gạt ta nói không có tiền! Còn dám nói ta là trộm! Nguyên bảo này ở đâu ra! Có phải đi đến tìm Như Ý đòi hay không hả? Con gái của ta còn không có báo hiếu ta đây, ngươi còn dám nhớ nhung đến nó hả? Đồ bà nương lòng dạ hiểm độc chết tiệt!”
“Nương, đừng đánh, coi chừng đau lưng.” Phương thị ở một bên giả vờ cản, nhưng căn bản không dùng lực.
“Nương, người không cần tức giận, tức giận không tốt!” Cát Tường cũng là phô trương thanh thế.
Lý thị bị đánh kêu la gào khóc, vội vàng chạy trốn đến sau lưng Tạ Hữu Hòa, nhưng Tạ Hữu đâu có nguyện ý làm lá chắn cho nàng ta, hắn hù dọa vội vàng trốn, Lý thị lại bị đánh vài cái, cuối cùng quýnh lên, dùng sức đẩy Uông thị một cái.
Uông thị ai ôi một tiếng ngã ngược ra sau, mới vừa rồi Phương thị và Cát Tường cũng chỉ ngăn cản cho có, thật ra xem náo nhiệt rất cao hứng, lại sợ bị đánh trúng, nên cùng dần dần cách xa, kết quả không đỡ kịp, trơ mắt nhìn Uông thị té ngã.
Đầu tiên Uông thị đụng vào phía trên kháng rồi rớt xuống đất, kêu la ai ôi ai ôi, trong miệng vẫn không quên mắng Lý thị, gọi Tạ Hữu Hòa đánh Lý thị.
Lý thị trợn tròn mắt, cho dù nàng ta có lá gan bằng trời cũng không dám đánh mẹ chồng a, bây giờ nàng ta có lý cũng nói không ra nữa. Nàng vội vàng giải thích với Tạ Hữu Hòa mình không phải cố ý, nàng nghĩ đến trước hết phải lôi kéo được nam nhân nhà mình. Tạ Hữu Hòa thấy Nương té ngã cũng sốt ruột, suýt chút nữa đã nghe lời bà ta đánh Lý thị, có điều Lý thị vừa nói, lại thấy nàng trợn mắt, hắn cũng đã trút giận, hắn ở nhà vẫn luôn luôn nghe lời Lý thị…nói cho cùng sống với hắn chính là Lý thị, nếu thật sự đánh Lý thị, chắc chắn nàng ta sẽ bỏ về nhà mẹ đẻ. Vậy cuộc sống sau này của hắn như thế nào qua? Cho nên tay hắn cũng không giơ lên.
Uông thị thấy Tạ Hữu Hòa không đánh Lý thị, tức giận đến nỗi trợn trắng mắt.
Hai người Phương thị và Cát Tường vội vàng đỡ Uông thị dậy, mỗi lần Uông thị bị đụng vào cánh tay thì kêu la thảm thiết, các nàng chỉ có thể tránh cánh tay bà ra, vừa đỡ vừa kêu Tạ Hữu Hòa đi mời lang trung, Tạ Hữu Hòa vội vàng chạy.
Tạ Sinh Tài đang nghỉ ngơi ở trong nhà, khoảng thời gian này thân thể ông không khỏe lắm, trừ những lúc đi xem một chút các con trai xây nhà, còn lại vẫn nghỉ ngơi ở nhà. Nghe được tiếng ồn ào bên ngoài ông cũng không có đi ra ngoài, cho đến khi thấy lão bà tử bị dìu vào, ông ta mới sốt ruột, hỏi chuyện gì xảy ra. Cát Tường lập tức thêm dầu thêm muối kể ra câu chuyện, nói Lý thị hoài nghi bọn họ trộm tiền, cho nên đánh Nương. Phương thị ở một bên nghe không lên tiếng. Uông thị đang đau dử dội, vừa tức vừa hận, cũng không phản bác.
Tạ Sinh Tài tức giận đến râu dựng ngược mắt trợn lên, lớn tiếng nói hồ nháo.
Chờ lang trung đến nhìn Uông thị một chút, nói là cánh tay bị gảy xương.
Tạ Hữu Hòa không nghĩ đến vợ đẩy Nương có một chút, Nương ngã bị đụng kháng rồi lại bị gãy xương, hắn nghĩ hôm nay mình thật xui xẻo, đã mất bạc, còn để cho vợ đánh nhau với Nương, hắn thật sự là chỗ nào cũng sai…