Xuyên Qua Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con

Trương Thủy Đào thay đổi


trước sau

Tiêu Lê Hoa vừa nghe thấy tiếng khóc này thì lông mày đã nhíu lại…, bởi vì đó là âm thanh khóc kêu của tiểu hài tử, hơn nữa còn tê tâm liệt phế. Bởi vì nàng yêu thích trẻ con, nên nàng không thích nghe thấy tiếng khóc của trẻ con nhất, đợi đến khi nàng quay đầu nhìn lại, phát hiện ra đứa bé đang khóc chính là Cẩu Đản, lông mày chẳng những không thả lỏng mà còn nhíu chặt hơn.

Cẩu Đản là con trai của Trương Thủy Đào, là tiểu bá vương ở trong thôn, cũng từng khi dễ Mộc Đầu và Thạch Đầu, Tiêu Lê Hoa không thích thằng bé, nhưng nhìn thấy nó khóc lớn tiếng như vậy, trên mặt còn mang theo một dấu tay hết sức rõ ràng thì trong lòng rất khó chịu, nhất là nhìn thấy Trương Thủy Đào đang hùng hùng hổ hổ cầm tay nó, trong nội tâm cũng không biết là tư vị gì.

Lý Long thu quả phụ của thôn là Tống Tam Nương về làm vợ lẽ, Trương Thủy Đào trở thành trò cười trong thôn, từ sau chuyện đó thì tính tình của Trương Thủy Đào cũng có chút thay đổi, vốn là luôn mang theo vẻ thanh cao ngạo khí, nhưng bây giờ càng ngày càng phát triển theo hướng người đàn bà chanh chua, thường xuyên có thể nghe thấy tiếng nàng ta cãi nhau, có đôi khi có người liếc nhìn nàng ta nhiều một cái thì sẽ bị nàng ta cho là đang người nhạo nàng, sau đó lại phát sinh cãi vã với người ta, đã đánh nhau vài lần, thanh danh của nàng cũng càng ngày càng kém.

Trong thôn có rất nhiều người nói đây là tính tình vốn có của Trương Thủy Đào, trước kia bọn họ đều bị gạt cả.

Tiêu Lê Hoa cũng nghe người khác nói là trước kia nàng đã chịu ủy khuất rồi, nói nàng bị Trương Thủy Đào khi dễ thảm rồi. Nếu lúc trước có người nói như vậy thì trong lòng Tiêu Lê Hoa sẽ có chút ít vui vẻ, dù sao thì thanh danh của mình cũng trở nên tốt hơn, lại khiến cho một người đã từng là tình địch như Trương Thủy Đào rơi vào thế hạ phong cũng coi như xả giận, nhưng khi nhìn thấy cảnh nàng ta bị người khác đoạt nam nhân mới biến thành như vậy, Tiêu Lê Hoa nghĩ đến bản thân trước đây, cũng không còn thấy cao hứng nữa.

Trương Thủy Đào rơi xuống kết cục này, Tiêu Lê Hoa sẽ không hả hê cũng không bỏ đá xuống giếng, đương nhiên cũng sẽ không đi giúp nàng ta. Chỉ cần không dính dáng đến nhà mình thì mấy người Lý Long, Trương Thủy Đào và Tống Tam Nương giống như là cỏ dại ven đường, không lọt vào trong mắt Tiêu Lê Hoa được. Bọn họ có tốt không nàng không xen vào, chỉ có điều nhìn thấy Trương Thủy Đào vì bất hòa với trượng phu mà lại trút giận lên hài tử, Tiêu Lê Hoa thật sự là nhìn mà khó chịu.

Tiêu Lê Hoa thấy Cẩu Đản bị Trương Thủy Đào kéo đi, vừa lôi kéo vừa bị vỗ đầu, trong miệng còn hùng hùng hổ hổ, đã sớm mất đi vẻ thong dong hào phóng trước kia, lại càng không yêu thương Cẩu Đản như trước. Thầm nghĩ Trương Thủy Đào của trước đây vừa nhìn thì tưởng là có chútnăng lực, hóa ra cũng chỉ là phụ nhân vô tri ngu xuẩn mà thôi!

“Phụ nhân kia không phải là con dâu nhà thôn trưởng thôn các ngươi sao? Lúc trước ta thấy nàng ta thì bộ dạng không phải vậy a.” Tiêu Tử Y thấy Trương Thủy Đào chửi bậy thì nhíu mày, tiếng mắng chửi kia thật sự rất chói tai, dùng từ cũng không thể chịu được.

Tiêu Lê Hoa giải thích cho nàng nguyên nhân ngắn gọn, Tiểu Tử Y nghe xong gật đầu, khẽ nói: “Tướng công đã có tiểu thiếp thì sao không đi thu thập tiểu thiếp, ngồi vững vị trí đương gia chủ mẫu, lại tùy ý để cho chính mình biến thành thô lỗ như vậy, còn vung oán khí lên trên người con cái nữa, thật sự là vô tri! Ngu xuẩn!”

Tiêu Tử Y là con nhà đại phú, trước kia cũng từng có người làm quan, đối với việc có thiếp thất trong nhà nhìn thấy cũng không có gì kỳ lạ quý hiếm, cho nên thái độ của nàng cũng trong trẻo lạnh lùng hơn nhiều.

Tuy Tiêu Lê Hoa nói ra nhưng nàng cũng không muốn nghị luận nhiều về việc này, nàng biết rõ nhà mình sẽ không xuất hiện việc này. Nàng đã sớm thăm dò kỹ tính tình của Tạ Hữu Thuận, hắn không phải người như vậy, vạn nhất hắn làm, nàng khẳng định sẽ đạp hắn qua một bên, mang theo con trai trải qua ngày tháng náo nhiệt vui vẻ để tức chết hắn, đây là khả năng duy nhất, cho nên tầm nhìn của nàng rất khai phát.

Mộc Đầu ôm chặt Tiêu Lê Hoa nói: “Nương, con sợ!”

Mộc Đầu thấy Trương Thủy Đào đánh Cẩu Đản, lại thấy Cẩu Đản gào khóc, cậu bé đột nhiên nghĩ đến trước kia nương của bé cũng đối xử với bé như thế, bé sợ nương sẽ biến thành như cũ. Nương của Cẩu Đản vốn là đối xử với Cẩu Đản rất tốt a, bây giờ không phải cũng biến thành xấu xa rồi sao? Bé sợ nương lại thay đổi.

Thạch Đầu cũng nắm chặt tay nhỏ, đưa mắt nhìn Cẩu Đản, huynh đệ đồng tâm, cậu bé cũng có suy nghĩ giống như Mộc Đầu.

Tiêu Lê Hoa nhìn thấy khuôn mặt khẩn trương sợ hãi của hai đứa nhỏ, ban đầu có chút không hiểu, nhưng khi thấy được ánh mắt khẩn trương của Thạch Đầu nhìn nàng thì nàng đã kịp phản ứng, lập tức xoay người ôm hai đứa nhỏ vào trong lòng, hôn mỗi đứa một cái mới trấn an được chúng. Sau đó nàng lại nhìn sang Trương Thủy Đào, trong lòng có chút tức giận, thầm nghĩ nữ nhân này thật ngu xuẩn, đánh con mình là làm chuyện ngu xuẩn, còn dọa đến hai bảo bối của nàng!

Tạ Hữu Thuận và Hoa Hằng cũng đi đến, thấy được mấy người Trương Thủy Đào đang làm ầm ĩ bên kia, nên hỏi đã xảy ra chuyện gì.

Tiêu Lê Hoa nói: “Ai biết đã xảy ra chuyện gì, chẳng qua đoán chừng là có quan hệ với cô của Cẩu Đản, nếu không Cẩu Đản đã khóc thành như vậy rồi mà nàng ta còn không bỏ qua.”

Trương Thủy Đào lôi kéo Cẩu Đản đi ở đằng trước, vừa đánh vừa mắng Cẩu Đản, Lý Long ở một bên còn quát tháo Trương Thủy Đào vài câu, tranh đoạt con trai với nàng ta hai lần. Còn Lý Kim Phượng lại mặc kệ, đôi mắt thỉnh thoảng còn trừng Cẩu Đản. Có lẽ lần này Cẩu Đản thật sự gây tai họa rồi, và khẳng định là có quan hệ với nàng ta, phải biết là trước đây nàng ta vô cùng yêu thương Cẩu Đản đó.

Tiêu Tử Y đột nhiên nói: “Có phải là chiếc nhẫn vàng kia do bọn họ làm rơi không?”

“Thật đúng là có khả năng này.” Tiêu Lê Hoa thầm nghĩ Lý Kim Phượng ở trên thị trấn cũng coi như là người giàu có, ngược lại có khả năng có được một chiếc nhẫn như vậy. Nếu Cẩu Đản làm mất nó rồi, nàng ta nhất định sẽ tức giận. Nàng lập tức hỏi Tiểu Nguyệt có phải lúc trước thấy được người mang chiếc nhẫn vàng này có chút giống với Lý Kim Phượng không.

Tiểu Nguyệt nghiêng đầu nhìn Lý Kim Phượng, lắc đầu nói: “Không phải cô cô, giọng nói của cô cô con nhớ kỹ mà, nếu là cô cô thì con đã nhận ra rồi.”

Tiêu Lê Hoa thẫm nghĩ cũng đúng a, Lý Kim Phượng chính là cô cô ruột của Tiểu Nguyệt, nhất định có thể thoáng cái đã nghe ra.

Tạ Hữu Thuận và Hoa Hằng cũng biết là chuyện giì xảy ra, hai người là nam nhân, cũng không bàn nhiều về chuyện này, cho nên chỉ nhíu mày.

Cũng không nói nhiều nữa.

Lúc này người của Lý gia đã đi đến gần, bởi vì nhìn thấy mấy người Tạ Hữu Thuận nên Trương Thủy Đào cũng không mắng Cẩu Đản nữa.Sắc mặt nàng ta có chút xấu hổ, lại xen lẫn phẫn hận, đỏ lên, cuối cùng hung dữ trừng mắt nhìn Tiêu Lê Hoa một cái, cúi đầu lôi kéo Cẩu Đản đi đến, vừa đi vừa mắng chửi thằng bé, bảo nó phải cúi đầu tìm cho ra, còn nói mấy lời độc ác như là nếu tìm không thấy thì sẽ không cho nó ăn cơm.

Lý Long cũng rất xấu hổ, hắn ngược lại còn lên tiếng chào hỏi Tạ Hữu Thuận, lại hành lễ vấn an Hoa Hằng, thấy bọn họ không quá nguyện ý quan tâm đến hắn nên không lên tiếng. Hắn càng nghe Trương Thủy Đào mắng thì càng oán nàng ta, trong lòng nghĩ chính mình thật là không may nên mới cưới phải nữ nhân này, nếu không phải do nàng ta không tốt thì sao hắn lại ra ngoài tìm nữ nhân khác chứ, rồi sao lại thân bại danh liệt chứ? Rõ ràng hắn là người có thể làm thôn trưởng, là người mà khi nhìn thấy Tạ Hữu Thuận và Hoa Hằng nói chuyện thì có thể góp ít lời vào, nhưng bây giờ phải thấp hơn người ta một cái đầu, tất cả đều là do nữ nhân bại gia này làm hại!

Lý Kim Phượng thì hành lễ với Tiêu Tử Ý, nàng cũng nhận ra Tiêu Tử Y, chẳng qua là không nói chuyện nhiều với Tiêu Tử Y, cuối cùng thì Tiêu Tử Y vẫn là thiên kim tiểu thư, không phải là người nàng có thể cùng trò chuyện được. Nhưng nàng lại nhìn thấy Tiêu Lê Hoa cùng Tiêu Tử Y đứng chung một chỗ, hai người thân mật nói chuyện, lại nhìn qua Hoa Hằng, nghĩ đến quan hệ giữa bọn họ, trong lòng càng thêm ghen ghét Tiêu Lê Hoa, thầm nghĩ chính mình thế nhưng mạnh hơn nàng ta rất nhiều, vì sao lại không có thiên kim phu nhân nào thân thiết với mình chứ?Trong số phu nhân mà nàng quen chỉ có Như Ý có địa vị cao nhất, nhưng vẫn chỉ là một tiểu thiếp, làm sao so sánh được với Tiêu Tử Y.

Tiêu Tử Y khẽ gật đầu với Lý Kim Phượng, nàng không quá thích Lý Kim Phượng. Trí nhớ và nhãn lực của Tiêu Tử Y rất tốt, nàng còn nhớ
rõ Lý Kim Phượng và Như Ý thường ở cùng một chỗ, Như Ý kia tuy là muội muội của Tạ Hữu Thuận nhưng lại bất hòa với Tiêu Lê Hoa, mà ánh mắt Lý Kim Phượng nhìn Tiêu Lê Hoa không tốt lắm, lại nhìn thấy khuôn mặt khóc đến hung ác kia của Cẩu Đản, trong tình huống này nàng có thể gật đầu với Lý Kim Phượng cũng tính là hữu lễ rồi.

“Tiểu Nguyệt! Ngươi chơi ở chỗ này, có nhặt được cái nhẫn vàng nào không?” Ngay lúc này Trương Thủy Đào đột nhiên lớn tiếng hỏi Tiểu Nguyệt, “Nếu nhặt được thì mày giao ra ngay đi! Đó là của cô cô ngươi đó, nếu không giao ra, coi chừng da của ngươi!”

Tiểu Nguyệt bị hù lập tức trốn ra sau người Tiêu Lê Hoa, nếu nói trước đây cô bé vốn không sợ Trương Thủy Đào thì bây giờ cô bé đã có chút sợ rồi, trong mắt cô bé Trương Thủy Đào đã biến thành một người rất đáng sợ, ngay cả Cẩu Đản cũng đánh, khẳng định cũng đánh cô bé được.

Tiêu Lê Hoa nói: “Nương của Cẩu Đản, ngươi nói vậy là có ý gì, chúng ta đều đứng ở chỗ này, sao ngươi chỉ hỏi mỗi mình Tiểu Nguyệt vậy? Đánh con của mình không đủ, còn muốn đánh cháu gái hay sao? Ta nên tìm Dương tỷ tỷ nói chuyện một chút, xem tỷ ấy có cho phép hay không.”

Trương Thủy Đào nói: “Ta chỉ hỏi một chút thôi, ai muốn đánh nó chứ, nếu nó không nhặt được, cũng không giấu đồ đi thì ai sẽ đánh nó hả?”

Tiểu Nguyệt nhô đầu ra khỏi lưng Tiêu Lê Hoa nói: “Con muốn mách với nương là mợ làm con sợ.”

Trương Thủy Đào trừng mắt, lại khiến Lý Long phải quát lên.

Lý Long nghĩ Trương Thủy Đào thật sự là không thể tưởng tượng được nữa rồi, ở trong mắt hắn, hắn xem bản thân mình trộm tinh là mất mặt, nhưng mà hắn cũng không vụng trộm với nữ nhân đã có chồng, tìm quả phụ về làm vợ lẽ là được, cho dù có mất mặt thì chỉ qua một thời gian ngắn là không còn gì nữa. Nhưng tất cả đều vì Trương Thủy Đào không bỏ qua, luôn ồn ào không ngớt với người trong thôn, khiến cho thanh danh của hắn càng ngày càng tệ, cuộc sống của hắn đã bị nàng ta hủy mất rồi, hiện tại nàng ta còn khiến hắn và đại ca phải xé rách mặt sao. Hắn ta thật muốn đánh chết nàng.

Trương Thủy Đào để ý nhất, hận nhất chính là Lý Long quát tháo nàng ta ngay trước mặt người khác, mặt hết đỏ rồi trắng, sau đó một chuỗi tiếng mắng lại xuất hiện, mọi người nghe thấy thì sắc mặt đều khó coi. Nàng ta không chỉ mắng mà còn đánh Cẩu Đản, đánh đến nỗi thằng bé oa oa khóc lớn.

“Được rồi! Đánh trẻ con thì có gì hay ho chứ? Nữ nhân vô dụng! Mau buông Cẩu Đản ra! Đó là con trai ngươi đó, ngươi đánh nó thì không đau lòng hay sao?” Tiêu Lê Hoa thấy Trương Thủy Đào liên tục tát lên mặt Cẩu Đản, Thạch Đầu bị hù dọa mà ôm chặt nàng, luôn miệng gọi nương, nàng thật sự là nhịn không được, ôm con vào lòng, ôm chặt con rồi nhẹ nhàng dụ dỗ thằng bé.

Tạ Hữu Thuận nói: “Lý Long, đó là con trai ngươi, cho dù đứa nhỏ có làm sai chuyện gì thì cũng không thể đánh nó như vậy được.”

Lý Long căng mặt ra, nhìn Tạ Hữu Thuận, ánh mắt kia vô cùng tĩnh mịch, nhìn đến mức Tạ Hữu Thuận phải nhíu mày, thầm nghĩ chính mình có trêu chọc hắn ta sao? Sao lại dùng ánh mắt như vậy mà nhìn mình?

Lý Kim Phượng ngược lại nói: “Chị dâu, đừng đánh Cẩu Đản nữa, cho dù có đánh chết nó thì đồ đạc cũng không quay trở về được, vẫn phải tìm đồ trước đi.”

Tiêu Lê Hoa hỏi: “Các ngươi vừa nói là làm mất một chiếc nhẫn vàng sao, chiếc nhẫn đó có đặc điểm gì không? Vừa rồi mấy đứa nhỏ có nhặt được một chiếc, nói không chừng là của các ngươi làm rơi đó, nhưng mà các ngươi phải nói được nó có đặc điểm gì.”

Người Lý gia nghe xong thì đôi mắt đều sáng ngời, Lý Long lập tức bảo Lý Kim Phượng mau nói chiếc nhẫn kia như thế nào.Bởi vì muội muội bị mất chiếc nhẫn này mà nổi giận thật lớn với hắn, hắn cũng gấp gáp, nghe muội muội nói chiếc nhẫn kia rất đáng tiền cho dù không cần hắn bồi thường thì hắn cũng không muốn vì chuyện này mà khiến muội muội tức giận. Hiện tại hắn chỉ có thể dựa vào muội muội để kéo mình lên thôi!

Lý Kim Phượng lập tức miêu tả chiếc nhẫn kia một chút, quả nhiên chính là chiếc nhẫn là mấy đứa Thạch Đầu nhặt được, thấy chiếc nhẫn mất đi mà trở về lại, Lý Kim Phượng lại cười tươi như hoa, cầm chiếc nhẫn lên lau chùi, lấy ra một chiếc khăn tay tơ lụa cẩn thận gói kỹ lại, sau đó cất đi, cuối cùng mới cảm ơn bọn họ.

Trương Thủy Đào tức giận nói: “Cảm ơn cái gì chứ? Sớm biết là chúng ta đang tìm đồ, ta cũng đã sớm hỏi, các ngươi lại không nói sớm, thấy chúng ta gấp gáp như vậy có phải các ngươi rất vui vẻ hay không?”

Tạ Hữu Thuận nhíu mày nói: “Vừa rồi là ngươi hỏi Tiểu Nguyệt, chúng ta cũng định nói, thế nhưng các ngươi lại bắt đầu nhao nhao lên, có chỗ cho chúng ta nói sao? Không phải chỉ là một chiếc nhẫn vàng thôi sao, chúng ta có thể tham lam hả?”

Trương Thủy Đào nhìn Tạ Hữu Thuận, ánh mắt u oán nói: “Tạ Hữu Thuận! Bây giờ ngươi sống tốt rồi, ngươi cũng chướng mắt một chiếc nhẫn vàng! Hiện tại ta sống như vậy, trong lòng ngươi dễ chịu rồi chứ gì? Ta nói cho ngươi biết, ngươi lấy bà nương này cũng không tốt lành gì đâu, trước đây nàng ta xấu xa như vậy, hiện tại biến thành thế này, nàng ta căn bản không phải một lòng với ngươi! Ngươi sẽ không có ngày tốt lành đâu! Sau này ngươi sẽ sống còn không bằng ta nữa! Ta chờ xem ngươi gặp không may!”

“Vợ của ta tốt hay xấu ta cũng không để ý, ta không cần ngươi quan tâm.” Tạ Hữu Thuận nhíu mày nói, đi qua đứng ở sau lưng Tiêu Lê Hoa, vợ biết rõ chút chuyện quan trọng trước kia của hắn và Trương Thủy Đào. Tuy nói hắn cũng từng biểu lộ ra vẻ quyết tâm, hiện tại lại càng kiện định mà đứng về phía nàng, không thể để tức phụ nghĩ nhiều được, hắn thật sự không muốn gặp chuyện không may đâu.

Trong lòng Tiêu Lê Hoa thầm nghĩ Trương Thủy Đào thật đúng là nhớ mãi không quên nam nhân của mình a, chẳng qua dám nói như vậy trước mặt mình, nàng ta coi nàng chết rồi sao?

“Lý Long, ngươi phải hảo hảo quản giáo vợ của ngươi đi, ngươi mau lôi nàng ta đi, nếu không thì ta động thủ đó.” Nếu không phai Tiêu Lê Hoa thấy hai người Hoa Hằng còn ở đây thì nàng thật sự rất muốn động thủ, chẳng qua là thấy khuôn mặt u ám của Lý Long, nàng lại nghĩ để phu thê nhà này giải quyết mâu thuẫn nội bộ cũng tốt a, đoán chừng Lý Long còn có sức thuyết phục hơn cả nàng nữa. Xem sắc mặt của Lý Long thì đoán chừng cũng hơi cảm thấy Trương Thủy Đào có chút không đúng rồi, có nam nhân nào chịu đựng được việc vợ mình cho mình đội nón xanh chứ, cứ để cho hắn thu thập Trương Thủy Đào là được.

Lý Long lập tức đi qua lôi kéo Trương Thủy Đào, khiến Trương Thủy Đào ngã trên mặt đất, cứ như vậy kéo nàng ta đi.

Lý Kim Phượng cảm thấy rất mất mặt, mắt thấy có không ít người đang vây quanh ở cách đó không xa xem náo nhiệt, nàng ta cũng vội vàng bước đi.

Cẩu Đản lẻ loi bị ném lại, thằng bé nhìn Tiêu Lê Hoa, đôi mắt sưng như quả hạch đào.

Tiêu Lê Hoa nhìn Cẩu Đản, trong nội tâm cảm thấy có chút đáng thương, dù sao nó vẫn chỉ là một đứa trẻ.

Cẩu Đản không đợi người khác nói chuyện đã quay người chạy đi mất.

Tiêu Lê Hoa thầm nghĩ bị kịch giữa phu thê cuối cùng thì người bị thương lớn nhất chính là con cái, có mẹ kế thì sẽ có cha dượng, cha của Cẩu Đản đã có vợ lẽ, lập tức có thêm một đứa con trai nữa, sẽ không còn thương yêu thằng bé như cũ, có mẹ ruột ở đó, nhưng mẹ ruột lại trút tất cả oán khí lên người của nó, thống khổ càng nhiều thêm một tầng.

Hoa Hằng và Tiêu Tử Y lại gặp mấy ngươi Vương Đại Sơn vừa chạy đến sau, liền chuẩn bị trở về, đợi đến lúc Tiêu Tử Y sắp lên xe ngựa thì trong đầu nàng đột nhiên linh quang chợt lóe, đã nghĩ đến từng nhìn thấy chiếc nhẫn vàng kia ở đâu rồi.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện