Tân Phương Phương dạo quanh Hoa Viên của Ôn Vương Phủ, trong lúc vô tình lại chạm mặt ba con cẩu đang từ lồng sắt trốn ra.
Ánh mắt nhất thời ngưng lại, con ngươi nàng quan sát ba con cẩu kia.
Lồng sắt chắc chắn, khóa thật kĩ càng, còn người xung quanh trông coi, nhưng cố tình ba con cẩu gan to không kiêng dè, mà hợp lực chìa mỏ ra cắn đứt thanh đầu khóa cửa, thành công đạp cửa sắt tẩu thoát.
Chỉ chốc lát người xung quanh phát giác, hô lên vội vã ngăn chặn ba con cẩu tinh quái, đáng tiếc vẫn chậm trễ một bước, để chúng lao ra.
Một màn hỗn độn xảy ra, Tân Phương Phương núp sau cành hoa xem kịch, đồng thời lắc đầu cảm thán ba tên cẩu có độ sát thương và gây rối cực cao này.
Rốt cuộc trông Ôn Vương nhã nhặn từ tốn, tại sao dưỡng ra nổi ba tên phá gia thế?
Nàng tự hỏi điều cũ một phen, lần nữa hóng hớt đưa mắt nhìn sang, lại phát giác ba con cẩu không biết từ khi nào ở trước mặt mình, bộ dạng chúng còn tà ác liếc nàng, cái đuôi to quẫy lên mừng rỡ, ánh mắt biểu lộ như thấy con mồi mới.
Đúng.
Nữ nhân của chủ nhân!
Tựa hồ nghe rõ tiếng lòng ba con cẩu, nội tâm Tân Phương Phương lúc này tức khắc cảm giác xong đời rồi, nhưng nàng bên ngoài vẫn cố gắng cười thân thiện một cái với chúng: "Buổi trưa tốt lành, ba đại ca đi đâu vậy?"
Đại cẩu dẫn đầu, đằng sau Nhị cẩu, Tam cẩu đi theo, chúng xem nàng biểu lộ đặc sắc không thiếu sợ sệt, tâm tình hiển nhiên vui vẻ, đầy khí thế định lại gần trêu đùa nàng.
"Ấy, ấy, các đại ca bình tĩnh chút, chúng ta có thể thương lượng! Đùi gà thơm lừng, gà nước nguyên con, lợn quay cả thân, từ thịt đến xương, đảm bảo ngon không còn lối thoát, ngon hơn tiểu nữ rất nhiều!" Tân Phương Phương vừa tuôn ra muôn vàn món ăn để dụ dỗ, vừa nhìn ba con cẩu lại gần mình, toàn thân nàng run bần bật, điệu bộ ngày một nhút nhát vì bị loại ánh mắt sáng ngời sâu sắc của chúng nhìn qua.
Ba con cẩu tựa hồ không hứng thú đồ ăn, vẫn tiếp tục tới gần, nhất thời khiến Tân Phương Phương vội thối lui, trong khoảng khắc ấy, sau lưng lại va phải vật cứng, nàng cũng không quay đầu, đơn giản mà nghĩ đến mình va chạm góc tường.
Ngoài ra tâm trí ngưỡng tưởng bản thân sắp xong đời, theo bản năng sợ hãi vội nhắm mắt.
Tân Phương Phương nhắm mắt đợi chờ, lúc sau không thấy đau, trái lại cảm xúc bàn tay ướŧ áŧ, theo bản năng mở một mắt ra nhìn, phút chốc hình ảnh đối diện khiến nàng ngẩn người.
Ba con cẩu to lớn chen nhau liếm tay nàng, đồng dạng như dịu dàng lấy lòng.
Sau lưng giọng Huyền Uyên Thành nhẹ nhàng trấn an truyền bên tai: ""Chúng sẽ không cắn nàng, đừng sợ."
"Vương Gia?" Nàng mở to mắt đẹp, xoay người sang sau, ngẩng đầu lên nhìn, vẻ mặt ngẩn ngơ, trong tức khắc thấy gương mặt tuấn lãng, trông rõ từng góc cạnh tinh mĩ mang nét đẹp thiên tiên