Huyền Uyên Thành cùng Hoàng Thượng dạo hoa viên, phía sau đám nô tài đi theo, tuy nhiên đều quy củ cúi đầu, không dám tò mò chuyện cả hai đang nói.
Hoàng Thượng đảo mắt phượng, nhìn bầu trời trong sạch không bóng mây che nên ánh nắng thông suốt phản chiếu xuống hoa viên đầy hoa sắc màu, tô điểm thêm vẻ đẹp cho hoa cỏ nơi đây.
Tráng cảnh yên bình, an tĩnh như thế, Hoàng Thượng rốt cuộc nhìn đủ phong cảnh, ánh mắt từ từ rơi xuống người bên cạnh luôn tĩnh lặng.
Huyền Uyên Thành dáng người cao gầy, khoác lên thân huyền y chỉnh tề vừa vặn người, phía trên y phục thêu họa tiết vân mây tinh mỹ.
Ngoại trừ từng bước chân khập khiệng ra, thì khí chất lẫn động tác từ chàng đều thanh cao, ôn tồn phát ra đến hoàn mỹ.
Không biết đã bao lâu, ông chẳng thể cùng nhi tử Uyên Thành trò chuyện rồi, chính là thời gian trông thấy người cũng thật ít.
Kể từ khi người trở về, có tiến cung theo quy củ, trừ lần đó ra, đây là lần thứ hai.
Dựa theo tình thế Tiên Quốc hiện tại, có thể có việc...
Nghĩ đến đây Hoàng Thượng liền chậm rãi mở miệng hỏi: "Thành nhi, hôm nay đột nhiên tiến cung gặp trẫm thế này là có chuyện gì muốn nói sao?"
Huyền Uyên Thành nghe thế chợt ngừng bước chân, nét mặt ý cười chuyển đổi nghiêm túc nói: "Nhi thần vẫn là không qua được đôi mắt của Phụ Hoàng."
"Trẫm còn chưa hiểu con sao? Bình thường có thể con thật là muốn cùng trẫm đi dạo nói chuyện, hay đánh cờ, nhưng với tình thế hiện tại không ai có tâm tình đó." Hoàng Thượng mang giọng điệu ẩn giấu sầu muộn.
Chàng khẽ nhăn mày, những lời bên miệng chuẩn bị tuôn ra bỗng chốc không thốt lên được; Tiên Quốc cả phía Đông lẫn phía Tây đều xảy ra chuyện, Triều Đình các văn võ bá quan đứng ngồi không yên, Phụ Hoàng thân là vua, ắt hẳn ông ấy lo lắng nhất.
Nhưng hôm nay, mục đích chàng vào cung không phải san sẻ lo âu cùng ông ấy, mà là muốn xin một thánh chỉ ban hôn.
Ban hôn ở thời điểm rối loạn, nghĩ như nào thì cũng là chẳng sáng suất, đáng tiếc không còn lựa chọn.
Suy nghĩ tới đây, Huyền Uyên Thành âm thầm quyết định, loại bỏ tia do dự mới hiện hữu đi, đem lời chầm chậm nói ra: "Mọi sự việc sẽ sớm có khởi sắc, ngược lại nhi thân mong Phụ Hoàng đừng quá mức lo lắng, tránh ảnh hưởng long thể của người."
"Thành nhi còn quan tâm trẫm, trẫm thật vui vẻ, được rồi, có gì nói đi." Hoàng Thượng vừa dứt câu, đôi mắt trông nhi tử mình khom lưng quỳ xuống, bên tai tức khắc nghe tiếng chàng.
"Phụ Hoàng, nhi thần muốn xin người ban hôn cho nhi thần và Tân Nhị Tiểu Thư."
Hoàng Thượng cảm giác bản thân nghe lầm, vẻ mặt nghi vấn nhắc lại: "Con muốn xin trẫm ban hôn?"
Xem xem người đang quỳ trước mặt kiên định gật đầu, con ngươi Hoàng Thượng sâu kín hơn, đáy lòng một mảnh ngạc nhiên vì đáp án
Ban đầu ông tưởng rằng thứ Huyền Uyên Thành muốn cầu là được đi phía Đông, chứ không hề nghĩ về hướng khác.
Chẳng nghĩ hai chữ ban hôn...
Hoàng Thượng thu lại ý cười trên mặt, nghiêm nghị hỏi: "Thành nhi, con