"Huynh đến rồi à, sao không lên tiếng vậy?" Tân Phương Phương xoay người, nâng mắt nhìn Hàn Phong Vũ, chẳng hiểu hắn đứng sau mình từ bao giờ.
Hàn Phong Vũ nghe tiếng nàng, khôi phục lại tinh thần, hắn gượng cười trả lời: "Vừa đến, muội gọi huynh ra đây có chuyện gì?"
"Huynh đã cứu được thân nhân từ tay thượng thư đại nhân chưa?" Nàng thấp giọng hỏi lại hắn, Hàn Phong Vũ khẽ nhướng mày, không nghĩ tới nàng hỏi chuyện này.
Nơi ánh mắt hắn mang theo khó hiểu, hồi sau mở miệng nói: "Từ lần đột nhập vào phủ thượng thư, huynh bị lộ, làm kinh động đến ông ta, có lẽ ông ta biết và giấu họ đi chỗ khác, nên đến giờ vẫn không hề rõ tung tích của họ."
Tân Phương Phương gật đầu, tỏ vẻ hiểu thấu, rồi thẳng thắn nói ra lời chuẩn bị từ trước: "Chuyện của huynh, muội có nói cho Ôn vương biết, vương gia có thể giúp huynh một tay, cứu thoát mẫu thân và muội muội huynh."
"Tại sao muội và Ôn vương muốn nhúng tay vào chuyện riêng này?" Hàn Phong Vũ thay đổi sắc mặt, nghi hoặc quan sát lấy Tân Phương Phương.
Đối diện với ánh mắt thăm dò từ đối phương, nàng bất đắc dĩ thở dài, "Hơn mười năm huynh bên cạnh Hữu Ly, là hơn mười năm huynh bên muội, có rất nhiều thứ muội quên, còn huynh thì nhớ rõ phải không, như các phương thuốc Hữu Ly sử dụng trên người muội."
"Vì những điều này nên muội kêu Ôn vương giúp huynh? Không phải Hữu Ly thúc luôn quan tâm đến muội sao, vấn đề này thúc ấy rõ ràng hơn hết..." Hàn Phong Vũ chưa nói hết câu, Tân Phương Phương đã xen vào: "Huynh không cần quyết định bây giờ, chờ khi vương gia cứu thân nhân huynh ra rồi hãng quyết định."
Tân Phương Phương nói xong định rời đi thì trong mắt lại trông thấy Huyền Quân Quân lăn xe từ sau Hàn Phong Vũ tới gần đây, nàng hơi ngỡ ngàng, càng lo hơn khi nhìn đến con ngươi đỏ lạnh của Huyền Quân Quân nhắm vào mình.
Quả nhiên hắn ta vừa tới liền trầm giọng nói: "Tân Phương Phương, hẹn gặp người của bản vương tại nơi không người thế này, là có mục đích gì đây." Lời này tuôn ra, Hàn Phong Vũ đầu tiên đứng ra giải thích mà câu đến miệng bị nghẹn xuống do Huyền Quân Quân quét ánh mắt sắc lạnh qua.
Trông cảnh tượng ghen tuôn trước mắt, không chỉ làm người gai mắt, còn ngửi thấy toàn mùi chua loét. Chua đến nỗi Tân Phương Phương chậc miệng.
Quả thật nàng không ngờ gặp nam chính bản thân sẽ rơi vào tráng cảnh bắt quả tang và đánh ghen.
Đối tượng đi đánh ghen là nam nhân cao to ba chân, một chân khỏe mạnh, hai chân giả què.
Điều quan trọng nhất là nàng sắp lên thớt không giãy gì nổi ngoài giãy chết...
Giãy chết đành đạch? Phì phì, phỉ phui cái mồm!
Tân Phương Phương tự phỉ nhổ mình xong mới nhàn nhạt hướng ánh mắt về Huyền Quân Quân, nàng từ tốn nói: "Mục đích làm hỏng cái chân giữa của Đoan vương gia đấy!"
Huyền Quân Quân nhìn nàng nói dối không chớp mắt, hắn hừ lạnh, "Tính chung thực của ngươi chỉ có vậy? Không sao, ta nghe thấy hết rồi. Tân Phương Phương, ngươi tốt nhất an phận làm Ôn vương phi của mình, đứng động vào chuyện của Hàn Phong Vũ, hắn đã có bản vương lo liệu rồi."
Hôm nay nếu không phải thấy Hàn Phong Vũ lén lút đáng nghi mới đi theo, e rằng hắn ta bị qua mặt, rốt cuộc bản thân từng hứa với Hàn Phong Vũ sẽ cứu những người kia ra, vậy mà giờ kẻ này ngang nhiên cho Tân Phương Phương giúp đỡ.
Đây chẳng khác nào xem thường hắn ta mà!
Nghĩ đến đây Huyền Quân Quân một bụng tức tối, lại nghe Tân Phương Phương nói: "Đoan vương, ngươi định để huynh ấy chờ đến chừng nào? Trong khi gần hai năm qua ngươi chưa từng giúp được gì cho huynh ấy, đã không thể giúp thì đừng nghĩ phá hoại, ngươi yên tâm rằng năng lực của ta sẽ phát huy ngay. Trong vòng một tháng cứu thoát những thân nhân đó, chắc chắn không để huynh