Huyền Uyên Thành ra đòn cuối cùng đánh cho Huyền Quân Quân ngã nằm xuống đất, sau cùng chàng nâng mắt nhìn, hướng hắn ta nói: "Những trận chiến mà ngươi cho rằng bản thân thắng lợi ấy, có trận nào không thương vong nặng nề? Ba vạn chín nghìn tám trăm binh sĩ theo ngươi xuất trận, thì bây giờ còn lại một trăm người, điều phụ hoàng tức giận là vì ngươi không hề có sự thương tiếc cho những binh sĩ ấy. Quả thật chiến công của ngươi rất lớn, không ai phủ nhận được, tuy nhiên cách dùng binh quá đỗi nhẫn tâm, đến mức chẳng ai dám nhìn thẳng cái chiến công ngươi có!"
Từng chữ một rơi xuống, lọt vào tai Huyền Quân Quân, làm hắn ta ngẩn người ra, mọi cảnh tượng máu đổ, thi thể chất chồng lên nhau từ năm xưa xuất hiện trong đầu. Tráng cảnh binh sĩ hi sinh, nằm la liệt dưới đất, có người nguyện chết vì quốc gia, có người lưu luyến thân nhân ở xa, tất cả đều bỏ mạng tại sa trường, cam tâm hay không cam tâm thì cũng phải chấp nhận vì đã theo hắn ta.
Không...
Tân Phương Phương bên này đã chạy lại, vội vã đỡ chàng, "Vương gia, vết thương..."
Huyền Uyên Thành lắc đầu, nhẹ giọng trấn an: "Không sao đâu, nàng đừng lo lắng."
Nàng trông máu chàng tuôn rơi lẫn vết thương sâu đến ghê rợn, lòng liền đau như muốn đứt lìa, nét mặt vừa sợ vừa lo, nhưng vẫn cố gắng bình tĩnh nói: "Chúng ta trở về, Cung Tường, Cung Y lại đây đỡ vương gia đi trước."
Cung Tường, Cung Y đi từ hai hướng đến, cả hai nghe lời nàng đỡ lấy chàng, chàng nhìn dáng điệu Tân Phương Phương đứng yên liền hiểu rằng nàng muốn ở lại, nên cũng chẳng nhiều lời, yên ắng đi khỏi.
Rất nhanh chỉ còn lại ba người Tân Phương Phương, Hàn Phong Vũ và Huyền Quân Quân tại nơi quang cảnh rộng rãi thoáng mát này. Để không lãng phí thời gian, Tân Phương Phương đi tới cạnh Hàn Phong Vũ nói: "Giờ huynh hiểu rồi chứ, nếu hắn ta thật sự yêu huynh thì sẽ vì huynh mà nghĩ ngợi, chứ không phải lợi dụng cả thân nhân của huynh như thế. Nam nhân giống Huyền Quân Quân chỉ có chiếm hữu trong đầu, căn bản không xứng đáng để có hai chữ tình cảm, huynh hãy dứt ra sớm một chút, không thì kết quả cũng như binh sĩ đã chết kia thôi."
"Đa tạ muội, huynh đã hiểu." Hàn Phong Vũ chậm chạp đáp trả, có điều ánh mắt vẫn đặt vào Huyền Quân Quân thiếu sống thừa chết nằm trên mặt đất.
Mà Huyền Quân Quân thấy Hàn Phong Vũ nhìn mình một cách thất vọng, gân xanh trên trán hắn ta bất giác nổi lên, nghiến răng nghiến lợi cảnh cáo Tân Phương Phương: "Tiện nữ, đừng có giở trò tiểu nhân ly gián chúng ta! Bản vương rồi sẽ cho ngươi nếm tư vị thống khổ!"
"Đoan vương, thua rồi còn lắm miệng vậy sao?" Nàng nhếch miệng cười khẩy, khom lưng nhìn vào hắn ta, vẻ mặt tà ác nói tiếp: "Có một câu, lòng dạ nữ nhân không giống với tiểu nhân, nhưng mà nữ nhân một khi làm tiểu nhân thì ai cũng sẽ sợ hãi. Huyền Quân Quân, cái giá mà ngươi còn nợ ta, hôm nay ta đòi lại!" Nàng nói xong đem ngân châm đâm từng cái vào chân hắn ta, mạnh mẽ nhắm vào gân cốt kinh mạch đâm xuyên.
Huyền Quân Quân đau đến hét lên, trợn mắt há miệng: "Tân Phương Phương, đời này bản vương sẽ không tha cho ngươi! Ngươi đừng nghĩ rằng có Huyền Uyên Thành là bản vương không dám làm gì. Rất nhanh thôi Huyền Uyên Thành của ngươi sẽ bị tàn dư của Quân quốc lấy mạng, mạng của hắn phải chia ra trăm mảnh để trả hết cho những sinh linh vô tội tại Quân quốc do hắn gϊếŧ chết."
Tân Phương Phương nghe thế cười lạnh một tiếng, không hề để ý đâm xuống cây ngân châm cuối, sau cùng nàng đứng dậy phủi tay, nhấc áo hất mông rời đi, bỏ lại Huyền Quân Quân đau đớn thống hận. Cơ mà ngay tại lúc bóng nàng khuất dần, Huyền Quân Quân tự nhiên nở nụ