Chỉ là ăn vạ thôi mà ai không biết cô đây có dư thời gian để nhây với bọn chúng.
Cô chỉ cần ngồi vạ ở đây cô không tin mấy tên lính nhãi nhép này có bản kình khiêng cô đi vào nhà giam.
Chỉ cần Nguyễn Phúc Nguyên trở về không thấu cô tron phủ, cô tin anh nhất định sẽ cho người đi tìm cô.
Chợ huyện này cách Lục phủ cũng không tính là xa, cô mới không sợ.
Người cần sợ là cái tên quan bụng phệ kia kia.
Vừa ngồi xuống cô vừa lấy trong người ra miếng ngọc mà Nguyễn Phúc Nguyên hôm qua mới cho cô.
Cô ra vẻ vuốt vuốt miếng ngọc, còn cố ý để cho tên quan kia thấy được chữ Lục khắc trên đó.
Tên quan huyện nhìn thấy miếng bạch ngọc có khắc một chữ Lục màu đỏ nổi lên trên thì sợ mất mật, xém chút thì té khỏi ghế.
Bây giờ thì ông ta đã hiểu làm sao mà cậu thiếu niên này vừa vào công đường đã không để ông ta vào mắt, ra là người của Lục Phủ.
Phải biết chỉ có người thân cận bên cạnh Lục Công Tử mới có cái này, còn cả phân theo cấp, người có địa vị trong phủ càng lớn thì chữ in trên ngọc sẽ khác nhau, mà màu đỏ cái này chính là ngọc của Lục Công Tử.
Người có thể cầm ngọc của công tử, hắn ta đắt tội thì khác nào đắt tội với Lục Công Tử cơ chứ.
Hắn vội đứng bật dậy khỏi ghế lon ton chạy tới chỗ cô.
-Cậu, xin cho hỏi cậu là…
Tên quan huyện ngồi xỏm xuống trước mặt cô, vẻ mặt có chút thấp thỏm.
Nam Phương thấy thái độ của hắn thì biết hắn nhận ra cái này rồi.
Chỉ là cô không biết lai lịch của miếng ngọc này, cô cho rằng nó chỉ giống miếng ngọc của Trần Tuyên mà thôi.
-Đại nhân à, ta chỉ là một dân đen, chữ cậu này của đại nhân ta không nhận nỗi đâu.
-Là hạ quan có mắt không tròng khiến cậu chịu uất ức, hạ quan nhất định sẽ xử lý thật nghiêm tên điêu dân này, mời cậu vào phủ uống miếng trà cho hạ hoả.
Tên kia nghe được lời này cũng á khẩu, hắn không biết vì sao anh rể của hắn lại thay đổi thái độ nhanh như vậy.
Đang định lên tiếng thì bên ngoài có chút ồn ào.
Nam Phương liếc mắt vừa nhìn thấy cái đầu của Trần Tuyên trong đám đông, đang ngồi ngả ngớn lập tức quỳ xuống thật mạnh, khiến cho tên quan huyện giật mình không phản ứng kịp.
Đã vậy cô còn bắt đầu khóc lóc nước mắt lưng tròn.
-Đại nhân tha mạng tôi thật sự không có ăn cắp muối của hắn ta, xin ngài đừng dùng cực hình, cầu xin người đó đại nhân, tôi…tôi thật sự bị oan mà.
Quan huyện luống cuống tay chân vội nắm tay cô kéo mạnh lên, giọng rất nhỏ.
-Cậu làm gì vậy, hạ quan có nói sẽ dùng cực hình bao giờ đâu mau đứng lên, mau đứng lên.
Cậu quỳ như vậy hạ quan sao nhận nỗi.
Tên quan huyện không biết làm sao quýnh cả lên.
Mặt ông ta đã xanh mét kể từ khi nhìn thấy ngọc bội giờ còn xnah hơn cả tàu lá chuối, nơi này cách Lục Phủ bao xa chứ, người của Lục công tử ở dải đất này cho dù là qua phủ cũng không dám động đến chứ đừng nói một quan huyện như ông ta.
Lỡ như, lỡ như bị công tử biết được ông ta sống kiểu gì đây.
Cô trước giờ không phải kiểu con gái bao dung hỉ xả,