Hiện tại chúa công không có ở đây bà không thể để con trai mình làm ra chuyện gì không thể cứu vãn.
Bước chân càng lúc càng nhanh, bà thấy Nguyễn Phúc Nguyên đang đứng giữa sân viện.
-Nguyên Nhi, com rút cuộc muốn làm gì, mau thả Thị Giai ra.
-Mẫu thân cô ta là gian tế của Trịnh Tùng, ân oán hai họ Trịnh -Nguyễn không phải người không biết.
Chuyện này là gia sự trọng đại người đừng nhúng tay vào.
Nguyễn Phúc Nguyên lanhn nhạt trả lời, phu nhân Nguyễn Thị càng nghe càng bực.
-Con cũng nói đây là gia sự trọng đại, cha con khôn có ở đây là là nữ chủ của cái nhà này, con lại bảo ta đừng nhúng tay vào, đây là con đang xem thường cả mẫu thân mình hay sao.
-Mẫu thân con không có ý đó.
Còn đang định nói nữa thì Trần Tuyên vội vàng chạy đến.
-Công tử tìm được rồi người mau xem.
Nguyễn Phúc Nguyên cầm lấy túi gấm trong tay Trần Tuyên, khi nhìn thấy những nhánh cỏ ba lá được thiêu trên đó cả người hắn cứng đờ, bàn tay khẽ run run mở cái túi gấm.
Bên trong túi gấm có một mảnh giấy nhỏ, còn có một đôi vòng tay được kết bằng chỉ đỏ.
-Nàng đang làm gì thế?
-Ta thiêu túi gấm cho chàng, không phải cái của chàng bị hỏng rồi à.
-Đây là gì.
-Cỏ ba lá, chỗ của bọn ta cỏ ba lá đại diện cho may mắn, gặp được cỏ ba lá còn có thể ước, điều ước của chàng có thể thành hiện thực.
Ta hy vọng chàng có thể bình bình an an, một đời thuận buồm xuôi gió.
Những hình ảnh như sóng cuộn gió gầm, lại kéo hắn đến phiên chợ nhỏ năm nào, nàng kéo lấy tay hắn đứng trước một quầy hàng.
-Phúc Nguyên chàng nhìn cái này đi.
-Nàng muốn mua à.
-Mấy thứ này mua thì có ý nghĩa gì, đợi về phủ ta dùng chỉ làm cho chàng một cái ta một cái không phải càng ý nghĩa hơn à, nói cho chàng biết ta làm còn đẹp hơn bọn họ gấp mấy lần.
-Được, vậy ta cũng rất mong chờ.
Hắn run run mở tờ giấy nhỏ đã bị nước mưa thấm nhoè, chẳng còn nhìn rõ bên trong viết gì.
Nhưng mà hắn biết, hắn biết những ký tự này, ký tự không thuộc về nơi này, ký tự mà hắn đã từng nhìn thấy nàng viết.
Cả người hắn chấn động, 8 năm hắn đợi nàng đã 8 năm dài đằng đẵng.
Trước sự ngỡ ngàng của mọi người Nguyễn Phúc Nguyên điên cuồng chạy đi.
Tiếng vó ngựa vang trên đường, từng vũng bùn lầy do mưa để lại văng khắp nơi.
Trong mắt hắn lúc này là hình ảnh nàng nằm thoi tháp trên mặt đất lạnh lẽo, nước mắt hoà cùng máu tươi.
Ánh mắt mang theo uất hận nhìn hắn.
Mỗi một câu nói của nàng giờ đây như con dao cứa vào tim hắn.
-Nguyễn Phúc Nguyên, ngươi chưa từng biết ta, vì sao luôn căm ghét ta đến như vậy.
Đời này ta chưa từng làm điều gì phải hổ thẹn với đất trời, càng không hổ thẹn với ngươi.
-Nguyễn Phúc Nguyên, nếu ngươi dám động vào họ, cả đời này ta cũng sẽ không tha thứ cho người, dù có làm ma cũng sẽ kéo ngươi xuống địa ngục.
Bàn tay nắm lấy dây cương càng siết chặt đến mức run rẩy, trong lòng hắn càng sợ hãi hơn bao giờ hết.
Hắn biết bản thân ra tay có bao nhiêu đạo lực, hắn sợ hãi, tự trách vì sao, vì sao không nhận ra nàng sớm hơn.
-Nam Phương, xin nàng cầu xin nàng đợi ta, đợi ta.
*Nhà giam biệt lao.
Toàn bộ lính canh từ trong ra ngoài điều bị hạ gục, trong nhà lao Ảnh Thị đỡ lấy chủ tử một thân mềm nhũn.
-Chủ tử xin hãy gắng gượng, ta đưa người ra ngoài.
Nam Phương nhìn cô nương trước mặt, cjawcs cô ấy cũng tầm tuổi cô ngày trước, giờ cô mới để ý, đôi mắt này nhìn ở cự ly gần thật giống ánh mắt của chị gái cô.
Cô chỉ cười nhẹ xua tay.
-Không được...ta đi Mạc Phủ và Thị Lâu phải làm sao.
Cô biết cô không nhận tội Nguyễn Phúc Nguyên sẽ không có cách động đến Mạc Phủ, nhưng nếu cô bỏ trốn chính là thừa nhận mình là nội gián của Trịnh Tùng.
-Người an tâm, thuộc hạ đã mang nhị tiểu thư ra khỏi thành rồi,