Hắn không lên tiếng, chỉ lẳng lặng ôm lấy nàng, phải hắn chưa từng quên nàng dù chỉ là một khắc.
Hắn cho rằng đời này của hắn sẽ cứ như thế mang theo phần nhớ nhung này cho đến khi hắn rời khỏi thế gian.
Thật may, thật may ông trời vẫn thương xót hắn.
-Xin lỗi nàng, lẽ ra ta nên nhận ra nàng sớm hơn, nếu ta nhận ra nàng sớm một chút đã không khiến nàng phải chịu nhiều thương tổn đến thế.
Giọng hắn có chút run rẩy những lời nàng nói, ánh mắt nàng nhìn hắn đêm đó vẫn luôn quanh quẩn trong đầu hắn.
Nam Phương khẽ thở dài, trước đó cô đúng là đã hận Nguyễn Phúc Nguyên, đã từng ân hận vì sao mình liều mạng đến nơi này.
Nhưng khoảnh khắc hắn xuất hiện ở địa lao, khi hắn dùng thân mình che chắn cho cô, cùng những lời cô nghe được tring lúc mê man, cô chẳng còn có thể trách cứ hắn nữa.
Cô đau lòng cho người nam nhân này, cô không nỡ khiến hắn phải khổ sở thêm.
-Ta không trách chàng nữa, hiện tại đã không sao rồi.
Ảnh Thị đâu, ta muốn gặp cô ấy.
Ảnh Thị vẫn luôn ở bên ngoài, nghe thấy cô gọi tên mình thì đẩy cửa bước vào cung kính quỳ một chân chờ đợi mệnh lệnh.
-Chủ tử.
-Mau đứng lên, thân thể ngươi cũng đang bị thương không cần hành lễ.
Ảnh Thị hai mắt ửng đỏ đứng lên, Nam Phương có chút đau lòng, cô lớn hơn cô bé này vài tuổi, nhưng Mạc Thị Giai so với cô ấy thì nhỏ hơn.
Ảnh Thị rất tốt cũng rất trung thành nhưng càng như vậy cô càng cảm thấy đau lòng cho Ảnh Thị, dẫu sao vẫn là một cô gái nhỏ.
-Ảnh Thị chuyện của ta ngươi có báo về Tây Kinh không.
Ảnh Thị lắc đầu.
-Không có, nhưng trong lúc người hôn mê bệ hạ đã hai lần gửi thư cho người, thuộc hạ chỉ nhận không dám hồi âm.
Ảnh Thị lấy trong người ra hai phong thư đưa đến cho cô, Nam Phương khó khăn đưa tay nhận lấy.
-Ngươi trở về nghỉ ngơi đi, ngày mai ta sẽ viết thư hồi âm cho huynh ấy.
Ảnh Thị ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại hai người, Nguyễn Phúc Nguyên nhìn phong thư trong tay cô lòng có chút ghen ghét.
Nhưng hắn biết hắn không có quyền can thiệp vào chuyện của nàng.
-Khi ta dẫn theo Thị Lâu từ Đông Kinh chạy nạn tới Thanh Hoá vô tình gặp gỡ Duy Đàm đang đi săn.
Huynh ấy rất tốt, ta có thể an toàn đến đây cũng là nhờ có huynh ấy.
Trong lòng ta trước nay vẫn xem huynh ấy như bằng hữu của mình.
Chỉ vỏn vẹn vài câu nói rất nhẹ nhàng buâng quơ, nhưng đủ để cho Nguyễn Phúc Nguyên hiểu rõ vị trí của người kia trong lòng nàng.
Hắn không còn cảm thấy ganh tỵ nữa mà thay vào đó là sự biết ơn, bởi vì nếu không có người đó bảo hộ nàng, chỉ sợ hắn cả đời này cũng không thể gặp lại nàng.
Một đêm này có người không muốn rời đi, cả đêm đều ôm lấy cô, tựa như thể sợ buông ra thì cô sẽ biến mất vậy.
-Chàng không cần phải nhìn ta như thế, chàng nhìn vậy làm sao ta ngủ được.
-Ta sợ tất cả chuyện này giống như một giấc mơ, nếu ta nhắm mắt lại khi tỉnh dậy mọi thứ đêu là mộng ảo.
Cô nhẹ đặt lên trán hắn một nụ hôn.
Cả người Nguyễn Phúc Nguyên nhất thời cứng đơ, gương mặt có chút ngây ngốc nhìn nàng, nàng vừa rồi, vừa mới hôn hắn sao.
-Ngoan ngủ đi không phải mơ.
Hắn như một con rối gỗ ngoan