Bởi vì là nữ phụ của nữ phụ cho nên số cảnh quay của Mạc Thị Giai không tính là nhiều.
Đoàn phim cũng đã quay được hơn 1 tháng, hiện tại Mạc Thị Giai mang theo thân phận của Nam Phương tiến tổ đã muộn hơn so với các diễn viên chính trong đoàn.
Đạo diễn vốn không hài lòng một nữ diễn viên mới vào nghề như cô, còn chưa có tác phẩm nào lại là người nhập đoàn trể nhất.
Chưa nói đến còn là đi cửa sau để vào đoàn, ban đầu khi cô đến thử vai, vừa nhìn ông đã không ưng ý rồi, bởi vì đôi đồng tử màu vàng kim kia của cô.
Làm gì có nữ nhân cổ đại nào có đôi mắt như thế, cô đúng là rất đẹp, nhưng lại là nét đẹp của con lai.
Ngoại hình không thích hợp, diễn xuất càng nát hơn, diễn lố diễn đơ đến nỗi ông chỉ muốn ném cô ta khỏi phòng thử vai ngay lập tức.
Thế nhưng ở cái thời đại đồng tiền và quyền lực quyết định tất cả, thì ông cũng chỉ biết ngậm bồ hòn làm ngọt mà thôi.
Ai bảo cô ta là cô ba nhà họ Nguyễn ở Cố Đô, người ta không những có tiền còn quen biết rộng.
Thật ra thì những chuyện này ngay cả Nam Phương cũng không hề biết đến chứ đừng nói là Mạc Thị Giai hay là người quản lý kim trợ lý Thu Cúc của cô.
Chuyện này phải kể đến khi 1 tháng trước khi tai nạn xảy ra, Nam Phương sau khi bị đạo diễn đuổi ra khỏi phòng thử vai thì chạy về nhà ôm ông cha già khóc như mưa.
Bất ngờ thay bạn của ba cô cũng đang ở đó, nhìn thấy cô khóc thương tâm như vậy nên âm thầm nói với con trai mình, cũng chính là nhà sản xuất của bộ phim.
Cứ như thế trong cả đoàn phim này đều biết cô ôm được một cây đại thụ, chỉ có chính chủ là không hề hay biết, càng không biết mặc mũi cây đại thụ đó méo tròn ra sao.
Đào Mạnh vừa quát lớn bảo nhân viên bố trí lại cảnh quay vừa nhìn đồng hồ sau đó hét lên với trợ lý.
-Mấy giờ rồi còn chưa xong, cô ta đóng nữ phụ hay là nữ chính vậy hả, định mekup tới nữa đêm luôn à, đi gọi cho tôi.
Trợ lý bị quát thì co rúm cả người, ai cũng biết từ sáng đến giờ đạo diễn cứ như tới tháng vậy, đụng người là chửi như tát nước.
-Dạ em đi ngay ạ.
Trợ lý đạo diễn còn chưa kịp đi thì đằng sau truyền đến tiếng bước chân.
Âm thanh guốc mộc dẫm lên nền đá, từng tiếng kinh cong tựa như tiếng gõ của đàn Tơ Rưng.
Khi tất cả mọi người quay đầu, chỉ nhìn thấy một thiếu nữ diễm lệ, tóc dài buông xuống như dòng thác, trên đầu vấn trâm gỗ, áo lụa tung bay thước tha kiều diễm.
Nàng bước về phía họ, tựa như phản phất mà mờ ảo, giống như nữ nhân từ trăm năm trước lạc bước đến nơi này.Tất cả điều ngơ ngẩn.
Lê Duy Đàm khi nhìn thấy cô bước ra, trái tim anh khẽ run, trong đầu bỗng dưng hiện ra vô số hình ảnh mờ ảo không rõ, ngực khẽ nhói đau.
-Đạo diễn cháu thật sự xin lỗi vì đã để mọi người chờ.
Đạo diễn lúc này mới lấy lại tinh thần khẽ hít một hơi thật sâu.
Trong lòng vẫn còn kinh ngạc không thôi, đây là chuyện gì thế rõ ràng lần trước ông nhìn cô thử