" Tại sao? Tại sao chị lại đối xử với tôi như vậy?"
Tiếng hét vang lên trong đêm tối tĩnh mịch. Ở trong căn phòng tối, cô gái bị trói chặt tay chăn đang nằm giãy dụa trong bồn tắm. Mái tóc xõa rối lên cùng với những vết thương chảy máu khiến người nhìn không khỏi thương xót. Đối diện là một cô gái với mái tóc mượt, chiếc đầm ren trắng cùng với nụ cười mê hồn. Cô ta hiện ra như một thiên thần, nhưng nụ cười thoát ẩn thoát hiện lại khiến nhiều người rùng mình.
" Tại sao ư? Cô đáng bị vậy, đồ kinh tởm! Ân Nhược Ly à, cô nghĩ cô thắng được tôi sao?"
Cô gái vừa nói vừa nhét giấy vào miệng cô gái tên Ân Nhược Ly, xong vặn nước rồi bước ra mặc Nhược Ly vùng vẫy kêu khóc. Cửa vừa đóng, nước liền chảy ra. Hơi nước bốc lên cùng tiếng hét bị kìm nén của cô gái kia. Là nước nóng, nước đang luộc chín, tróc da của cô gái kia. Một hồi sau, không còn tiếng hét vang nào nữa. Cô gái kia gục xuống thành bồn tắm, nước mắt từ khóe mi vẫn còn đọng.
Nhược Ly đã chết, cô biết điều đó. Linh hồn cô tách ra khỏi thể xác, trước lúc đó là cả kí ức một thời tuổi thơ bỗng ùa về trong cô.
Cô_ Ân Nhược Ly vốn là một đứa bé mồ côi cha, một đứa trẻ sống trong nghèo đói vất vả. Nhưng từ khi mẹ cô tái giá, công bỗng chốc trở thành một thiên kim tiểu thư. Cô cũng có thêm một người chị kế, đó là Tử Đình. Tử Đình là một người rất đẹp, nét đẹp của sự hiền dịu khiến cô cũng phải mê mẩn. Cô đã từng nghĩ, Tử Đình chắc chắn là một thiên thần lạc xuống trần gian. Nhưng cô đã lầm, Tử Đình không phải là thiên thần, con người thật của cô ta đến quỷ cũng phải e dè.
Mẹ cô đối với cô ta rất tốt, thậm chí còn nuông chiều hơn cả cô. Và cô cũng vậy, nhất mực nghe theo lời cô ta. Nhưng đổi lại là gì? Là sự khinh bỉ của những người xung quanh, mọi người đều cho rằng mẹ con cô đối xử bất công với Tử Đình. Đến cuối cùng, ngay cả người cô yêu Tử Đình cũng cướp mất. Thậm chí giờ đây, cô ta dìm cô trong nước sôi đến chết!
Nhược Ly cười đau khổ, oan hồn vô thức đi vòng quanh. Chết thì chết vậy! Cô cũng đã hết hi vọng vào cuộc sống khi nghe Tử Đình nói mẹ cô đã chết đột tử. Cô giờ đây đã mất tất cả, cô giờ đây chỉ muốn quên hết mọi thứ. Chết
.... cũng tốt!
Nhược Ly nhắm mắt, thả lỏng để linh hồn của mình trôi đi. Cô chợt cảm thấy có một cái gì đó hút mạnh cô về phía trước. Và rồi, cô bất tỉnh.
Cảm giác như có ai đó nắm tay, Nhược Ly khó khăn mở mắt tỉnh dậy. Xung quanh là nhà lợp mái ngói, nhìn nội thất bài trí rất đơn giản như thời xưa. Nhược Ly khó khăn nhìn xung quanh, sân vườn rợp cây, hai bên yên ắng, cô đang nằm trên một tấm phản gỗ lớn.
" A! Em tỉnh lại rồi, may quá!"
Một cô gái tiến đến, nhẹ nhàng cười khiến Nhược Ly giật mình. Mái tóc đen vấn cao, làn da trắng nõn, khuôn mặt xinh đẹp tựa thiên thần. Tất vả làm cô liên tưởng ngay đến Tử Đình. Hơn hết là cách cô gái ăn mặc như người thời xưa, với cả căn nhà và cách bài trí này nữa. Tất cả đều làm cho Nhược Ly có một dự cảm cực kỳ xấu!
" Tỉnh rồi! Tỉnh rồi sao?!"
Một tiếng nói nữa lại vang ra, theo sau là một nữ nhân tầm 30 tuổi, trông còn trẻ với sắc đẹp của thiếu nữ đã đứng tuổi. Người phụ nữ đó tiến đến gần, ôm chầm lấy Nhược Ly trong mừng rỡ khiến cô ngạc nhiên, vô thức đẩy ra.
" Đây là......"
Nhược Ly ấp ứng nhìn hai