Lam Hi Thần đẩy cửa tiến vào, liền thấy Kim Quang Dao ngơ ngác ngồi ở mép giường, khuôn mặt kia từ trước tới nay luôn nhạy bén lanh lợi mà giờ phút này thần sắc ảm đạm.
" A Dao "
Kim Quang Dao nghe tiếng liền ngẩng đầu, thấy có người tới, vội vàng đứng dậy đi nghênh đón, lấy lại tinh thần nói.
" Nhị ca "
Lam Hi Thần đi vào, nhẹ nhàng đỡ lấy để hắn ngồi xuống.
" A Dao, chính là mệt mỏi sao? "
Kim Quang Dao cũng không che dấu, gật gật đầu.
Ảm dậm kia nổi lên đuôi long mày.
Tần Tố, hắn cũng biết đến.
Là một cái cô nương ngây thơ hồn nhiên.
Cũng ít nhiều biết rõ nàng sau ngày chi chinh được chính mình cứu, có cảm xúc với chính mình.
Tuy hắn đối với nàng cũng không để ý nhưng cũng có ấn tượng không tồi.
Mà nay Tần phu nhân tới lại nói Tần Tố là muội muội của chính mình...!Buồn cười sao? Kim Quang Thiện say rượu loạn tính, liền thê tử cấp dưới chính mình cũng không buông tha, tiểu cô nương thường xuyên xuất hiện trước mặt chính mình lại là nữ nhi của chính mình cũng không biết...!Kim Quang Dao không biết giờ phút này chính mình rốt cuộc là loại cảm xúc gì.
Là kinh ngạc, đồng tình, thất vọng, vô lực, phẫn nộ....!Nói không rõ.
Cũng không có chuyện gì quan trọng, đi ngang kim lân đài, đột nhiên nghĩ muốn đến xem A Dao.
"
Lam Hi Thần nói, lại lặng lẽ quyển trục trong tay áo thu hồi lại, nhẹ nhàng ngồi ở bên người hắn.
Hắn trong lòng minh bạch, A Dao nơi nào mệt mỏi, rõ ràng là có tâm sự hơn nữa tâm sự này đối với hắn đả kích rất lớn.
Nhưng A Dao không muốn nói, chính mình cũng không hỏi.
" A Dao chính là muốn nghỉ ngơi? "
Kim Quang Dao lắc lắc đầu.
Tần Tố cô nương nếu biết được việc này, sợ là sẽ chịu đả kích rất lớn...!Ai từng nghĩ hắn thế nhưng sẽ nhúng chàm thê tử của cấp dưới...!Tần phu nhân hôm nay tới, nói cho chính mình biết việc này là muốn chính mình chấm dứt niệm tưởng với Tần cô nương a...!Chính mình lại nên nói như thế nào đi...!Cảm giác mệt mỏi tràn ngập toàn thân.
" Nhị ca bồi ta ra ngoài đi dạo một chút có được không? "
" Hảo "
..........!
Đã tới thời gian dùng bữa tối, trên bàn cơm Lan Lăng Kim thị từ trước đến nay cũng không có quy định khi ăn cơm không được nói chuyện, giờ phút này Lâm Tích Vân nhìn một vòng: Kim Quang Thiện đang cùng Tần tướng quân tâm tình đại sự thiên hạ, Kim tử Hiên ở một bên nghiêm túc nghe.
Giang Yếm Ly cùng Tần Tố nhỏ giọng mà lặng lẽ nói, nghĩ đến buổi chiều ở chung cũng không tồi.
Tần phu nhân cúi đầu, không nói một lời.
Nàng không biết đối mặt với chính mình như thế nào.
Lúc này một người gia phó tới nói: Liễm Phương Tôn cùng Trạch Vu Quân còn đang nghị sự, không thể tới đây dùng bữa.
Lâm Nhược Vân vẫy vẫy tay ý bảo hắn lui xuống.
Kim Tử Hiên nhíu nhíu mày.
" A Dao gần đây thật bận quá, cứ như vậy sẽ làm tổn thương thân thể.
"
" Hại, hắn gần đây không phải vội vã giúp Cô Tô Lam thị trùng kiến sao.
Qua đoạn này thì tốt.
"
" Kim Quang Thiện chẳng hề để ý mà trấn an nhi tử, quay đầu lại liền cùng Tần tướng quân hàn huyên.
Thoạt nhìn chuyện này tựa hồ cứ như vậy mà kết thúc.
Nhưng không bao lâu, trên bàn cơm liền lặng lẽ thiếu mất một người, còn có một mâm bánh hoa quế.
Lâm Nhược Vân nhìn Giang Yếm Ly yểm hộ cho Tần Tố chạy đi, muốn nói lại thôi cuối cùng cũng không ngăn nàng lại.
Tần phu nhân vẫn cúi đầu như cũ, ngay cả nữ nhi biến mất cũng không phát giác.
Bên kia, Lam Hi Thần cùng Kim Quang Dao chậm rãi bước vào trong hoa viên, ngồi ở ghế đá, mặc gió đêm thổi bay góc áo của hai người, nhìn nhau không nói gì.
Lam