Ngày này, Lâm Nhược Vân dậy thật sớm.
Để Thu Tứ hầu hạ thay quần áo, chảy tóc.
Bước lên xe ngựa kim quang lấp lánh.
Hôm nay là ngày bách gia vây săn.
Thời điểm nàng đến, đã có một vị thiếu nữ áo ngồi trên xe.
" A Ly, đợi thật lâu đi "
Lâm Nhược Vân ngồi xuống bên Giang Yếm Ly kéo tay nàng qua đầy yêu thương nhìn nàng với tư thái mẹ chồng xem con dâu.
" Không có, không có con cũng mới đến "
Giang Yếm Ly vội vàng xua tay, ngữ khí ôn nhu.
Lâm Nhược Vân vẫn từ ái nhìn nàng như vậy, giơ tay ý bảo xa phu khởi hành.
" A Ly, là nhớ đệ đệ đi? "
Nàng nhìn bộ dáng Giang Yếm Ly như có như không hướng ngoài cửa sổ, mở miệng nói.
Nghe vậy, Giang Yếm Ly thu hồi hồi ánh mắt có chút thẹn thùng nhẹ nhàng gật gật đầu.
Lâm Nhược Vân thấy bộ dáng nàng như vậy cũng đau lòng.
" Là ta suy xét không chu toàn, tự chủ trương đem ngươi đến ở kim lân đài lâu như vậy.
"
Giang Yếm Ly tựa hồ cũng ý thức được hành vi vừa rồi của chính mình có chút không ổn, có vẻ có chút hoảng loạn, vội vàng phủ nhận.
" Không phải, không phải, Kim phu nhân, con...!"
Lời nói đã đến miệng rồi lại không biết nói như thế nào.
Lâm Nhược Vân vỗ vỗ tay nàng, ý bảo nàng không cần hoảng loạn, chính mình cũng không để ý.
Tự đáy lòng nàng là đau lòng cái dạng nữ hài này.
Mấy ngày nay cùng nàng ở kim lân đài, nàng phát hiện Giang Yếm Ly quả thực chính là cái loại nữ tử điển hình của Giang Nam: ôn nhu, hiền thục, biết lễ.
Luôn là an an tĩnh tĩnh mà đứng ở một bên, rất ít nói chuyện cũng không cảm thấy xa cách.
Ở kim lân đài nhiều ngày, nàng cũng không có biểu hiện ra một tia không vui.
Nhưng nàng hẳn là có rất nhiều bi thương.
Lâm Nhược Vân nghĩ.
Vân Mộng Giang thị tao ngộ họa diệt vong đối với nàng là đả kích bao lớn, lại còn tại ngày bắn chi chinh xuất nhập quân doanh cứu tử trị thương, không để bọn đệ đệ lo lắng, thoạt nhìn giống như không có chuyện gì.
Nhưng thường thường ngụy trang là người kiên cường, trong lòng lại càng yếu ớt.
Cũng có rất nhiều thời điểm, nàng ngồi một mình, trong mắt sẽ để lộ ra bi thương.
Lâm Nhược Vân thấy qua, cũng có mấy lần muốn an ủi lại không biết trấn an như thế nào mới tốt.
Chỉ có thể hạ đủ công phu giật dây giúp nàng cùng Tử Hiên, hy vọng hai người có thể sớm ngày hiểu được tâm ý của nhau, có cảm giác như vậy ít nhất có thể cộng gánh.
Nhưng...!nhi tử chính mình ngu muội không quá ổn trong việc này a!!!
Lâm Nhược Vân cũng nhìn lén qua một hai lần....!một cái sẽ không nói chuyện phiếm, một cái không nói chuyện! Trường hợp kia...!nghĩ lại mà thật kinh...!
Sự tình là dạng này:
Ngày đó Lâm Nhược Vân cùng Giang Yếm Ly ở thính đường phẩm trà, nàng lặng lẽ phái người tới khu vực săn bắn tìm Kim Tử Hiên trở về.
" Mẫu thân, gọi con...!"
Kim Tử Hiên quần áo cũng không đổi liền tới, vừa vào cửa thấy Giang Yếm Ly ở vị trí đối diện, ba người không nói một câu có chút nhàn trường, nàng liền tìm cái cớ mang theo bọn nha hoàn đi ra ngoài, để hai đứa có không gian riêng.
Qua một đoạn thời gian, nàng lại một mình lặng lẽ trở về, ở cửa nghe trong chốt lát.
" Ta vừa từ khu săn bắn trở về "
Đây là thanh âm của Kim Tử Hiên.
Không trả lời.
Nghĩ đến hẳn là Giang Yếm Ly chỉ gật đầu.
Trầm mặc lâu dài.
Ngẫu nhiên có thể nghe thấy âm thanh Kim Tử Hiên bưng chén trà lên.
" Lá trà này là....!"
Kim Tử Hiên nói chưa xong lại lần nữa bị chặt đứt, hiển nhiên hắn không quen biết loại lá trà này.
" Đây là bích loa xuân "
Giang Yếm Ly thay hắn nói ra, thanh âm rất nhỏ cũng đủ cho người nghe rõ.
" Đúng vậy, bích loa xuân, loại lá trà này của nhà chúng ta có nhiều lắm....!"
Lâm Nhược Vân thật sự là nghe không nổi nữa, đây là cái gì đây? Hiện trường học sinh tiểu học khoe giàu sao? Nghe sao mất mặt vậy.
Nàng đẩy cửa đi vào.
Giang Yếm Ly thấy nàng đi vào, vội đứng dậy hành lễ, liền cáo biệt hồi tẩm điện.
Lâm Nhược Vân gật đầu đồng ý, nàng cũng không có mặt mũi không cho nhân gia đi.
Tiễn Giang Yếm Ly ra đại sảnh, Lâm Nhược Vân " lời nói thấm thía " mà cùng Kim Tử Hiên hảo hảo " giảng giải " một chút như thế nào cùng tiểu cô nương nói chuyện phiếm.
Kim Tử Hiên liên tục gật đầu, tỏ vẻ " được lợi không