Trước mắt vẫn là hai cổ tà khí xám xịt đen như mực đang giãy giụa cắn nuốt lẫn nhau, nơi nào có thân ảnh của người...!Ngụy Vô Tiện thong thả đem hai mắt nhắm lại, nín thở ngưng thần, tiếp tục thổi.
Nhưng từng tiếng triệu hoán bên tai lại càng ngày càng dồn dập, dần dần, một ít hình ảnh nhỏ ở trước mặt hắn đắp nặn nên....!
" Ngụy Vô Tiện à Ngụy Vô Tiện, hôm nay ta xem như có mở mang kiến thức mới, ta thật sự là chưa bao giờ gặp qua người mặt dày vô sỉ vô lý như ngươi! Sau khi đem người giết chết, còn nói lời sỉ nhục, lăng mạ người khác.
Chẳng lẽ ngươi không có nửa điểm đồng tình hay thương hại hay sao? "
Sau khi tiếng kêu như gọi hồn biến mất, thay thế chính là tiếng vang của gió từ bên người thổi qua.
Ngụy Vô Tiện còn chưa mở mắt cảnh tượng xung quanh, liền nghe được một tiếng mắng chửi tức giận từ phía trước truyền đến.
Trước mắt, là thành Bất Dạ Thiên tàn bại, một tòa hoa lệ nay chỉ còn là trống rỗng phế tích.
Giờ phút này trước điện to như vậy, rậm rạp liệt đầy các phương trận lớn bé, các cờ gia văn cờ thưởng của các thế gia đang đong đưa trong trận.
" Ngụy Vô Tiện! Ngươi thật sự khiến ta quá thất vọng.
Uổng cho ta từng kính phục ngưỡng mộ ngươi, còn nói dù gì ngươi cũng là một nhân vật khai tông lập phái, hiện giờ nghĩ đến, thật sự buồn nôn.
Từ nay về sau, ta cùng ngươi không đội trời chung! "
Ngụy Vô Tiện còn chưa nói chuyện, đám người trước mắt tựa hồ cũng không muốn cùng hắn nói chuyện.
Một mũi tiễn từ phía dưới dưới đánh úp lên, bị hắn lắc mình né tránh.
Không biết ai là người bắn mũi tên đầu tiên, tựa như đánh vỡ mắc khúc mắc gì đó, lập tức có người ra lệnh.
" Bày trận, hôm nay quyết không để hắn có thể rời khỏi đây!!! "
Ngay sau đó vài cái tu sĩ ngự kiếm cầm tiễn, hướng về phía Ngụy Vô Tiện mà đánh tới.
Một đám hô lớn.
" Thanh trừ ta ma ngoại đạo! "
" Đánh Di Lăng lão tổ! "
" Đòi lại công đạo cho thế gian! "
Khẩu hiệu mang theo phẫn nộ, bất bình với cái họ gọi là chính nghĩa.
Cùng tiếng gào thét và tiếng mũi tên vang lên bên tai, Ngụy Vô Tiện nghe thấy chính mình cười nhẹ, theo sau là tiếng vang của Trần Tình bén nhọn vang khắp cả quảng trường, từng cánh tay trắng bệch chui từ dưới đất lên.
....!
Lúc Lam Vong Cơ theo tiếng sáo chạy tới, Ngụy Vô Tiện đã sắp bị bao phủ trong đám sương mù cuồng loạn nồng đậm kia.
Tiết tấu của Trần Tình vẫn thê lương bén nhọn như vậy, càng dẫn tới nhiều sương mù đến, lại tầng tầng bao vây.
Giãy giụa điên cuồng, tựa như muốn đem người bên trong vòng cắn nuốt.
" Ngụy Anh " Hắn gọi.
Nhưng không có người trả lời hắn.
Những tinh quái giấu kín trong sương mù sớm đã bắt được người thất thần trong trận, gắt gao vây lấy bốn phía chung quanh, như là hạ quyết tâm đợi hắn thần chí không rõ liền ùa lên, một khắc cũng không muốn thả lỏng.
Mắt thấy sương mù càng lúc càng dày đặc, Lam Vong Cơ không hề nghĩ ngợi nhiều, rút Tị Trần, xông thẳng vào đám sương mù kia đánh tới.
......!
Ngụy Vô Tiện đứng trên nóc Liệt Diễm Điện, thổi sáo trúc, hai mắt trong bóng