Tiếng sáo vang khắp nơi núi rừng, rất nhiều oán linh tẩu thi bắt đầu hướng về cùng một địa phương đi đến.
Lâm Nhược Vân mang theo các tu sĩ Kim gia lang thang không có mục tiêu ở trong rừng rậm đi dạo.
Nếu hiện tại đuổi qua, hẳn là có thể nhìn trường hợp Lam Vong Cơ cường hôn Ngụy Vô Tiện....!Lâm NhưuojcVân nghĩ.
Phốc.
Phía sau truyền đến thanh âm kiếm đâm vào xương.
Nàng quay đầu đi, là một tu sĩ chém chết một cái tẩu thi cấp thấp.
Nàng thở dài, mang theo một đám người chạy tới xem diễn...!Không quá thích hợp, vẫn là chờ một chút.
Tiếng sáo đình chỉ, nửa ngày hai đạo kiếm một lam một hoàng hiện lên không trung.
" Đi "
Nàng nói với các tu sĩ phía sau, gọi bội kiếm ra, ngự kiếm bay lên, hướng kiếm về địa phương Kim Quang Thiện bay nhanh đến.
Lúc Lâm Nhược Vân chạy tới, chính là nhìn thấy đoàn người Tử Huân với Ngụy Vô Tiện đang giằng co.
" Bá mẫu "
Tử Huân nói.
" Mẫu thân? Sao người lại đến đây.
"
Kim Tử Hiên ngẩn người, nói.
" Kia không phải muốn hỏi ngươi một chút sao, như thế nào cùng người ta đánh nhau rồi.
"
Lâm Nhược Vân nhìn thoáng qua trong tay hắn còn chưa thu hồi túi hoa, nên nói.
" Ta....!"
Kim Tử Hiên hơi hơi hé miệng, nhất thời vẫn chưa biết nói như thế nào.
Ánh mắt Lâm Nhược Vân đã dời ra phía sau hắn, nhìn về phía Ngụy Vô Tiện đang đứng ở phía sau Giang Yếm Ly, thần sắc hòa hoãn, đi qua cầm tay nàng.
" A Ly, như thế nào dáng vẻ lại như thế này? "
" Đa tạ phu nhân, con không có việc gì "
Giang Yếm Ly nói.
Như thế nào không có chuyện gì.
Trong lòng Lâm Nhược Vân tất nhiên là rất rõ ràng đã xảy ra chuyện gì nhưng vẫn hỏi.
" Có phải hay không thằng nhóc chết tiệt kia lại khi dễ ngươi? Kim Tử Hiên! Ngươi ra phía trước cho ta, ngươi là như thế nào cùng ta nói.
"
Nàng một hơi đem lời kịch rống xong, mới mơ hồ cảm thấy giống như cái gì lậu câu từ...!
Kim Tử Hiên còn chưa trả lời, Ngụy Vô Tiện đã mở miệng:
" Mặc kệ lệnh lang lúc trước cùng Kim phu nhân ngài nói cái gì, từ nay về sau hắn và sư tỷ của ta đường ai nấy đi là được.
"
Lâm Nhược Vân mắt thấy Tử Huân muốn phát tác, liền ngăn hắn nói trước, vẫn là nói với Giang Yếm Ly.
" A Ly, ngươi đừng nóng giận, quay đầu lại ta kêu tiểu tử thúi xin lỗi ngươi.
"
" Kim phu nhân, sư tỷ của ta không cần phần xin lỗi này "
Ngụy Vô Tiện lạnh lùng thay Giang Yếm Ly trả lời, nói xong liền muốn kéo nàng rời đi.
" Ngụy Vô Tiện! Bá mẫu của ta chính là trưởng bối của ngươi! Ngươi nói như vậy có phải hay không có chút quá cuồng vọng? "
Thanh âm của Kim Tử Huân nhảy ra tới.
Lâm Tích Vân có chút vô ngữ, như thế nào vẫn cho hắn cơ hội hô lên!
" Ta không phải nhằm vào Kim phu nhân, đường đệ của ngươi nhiều lần buông lời ác ý với sư tỷ của ta, Vân Mộng Giang thị ta nếu cứ nhân nhượng thì còn gì là thế gia! Cuồng vọng chỗ nào? "
Tử Huân hừ lạnh một chút.
" Cuồng vọng chỗ nào? Ngươi có chỗ nào không cuồng vọng.
Hôm nay là ngày đại hội trăm nhà cùng vây săn, ngươi nhưng nổi bật thực "
" Tử Huân "
Lâm NhượcVân mở miệng muốn ngăn hắn.
Nhưng Tử Huân cũng không bởi vì vậy mà dừng lại.
" Bá mẫu ngươi có điều không biết, khu vực săn bắn hôm nay một mình hắn độc chiếm ba thành, Ngụy Vô Tiện ngươi có phải hay không cảm thấy rất đắc ý "
" Chiếm ba thành con mồi "
Lam Vong Cơ ghé mắt.
" Hàm Quang Quân, ngươi có điều không biết đi "
Trong đám người lập tức có người mở miệng.
" Mới vừa rồi chúng ta vây săn trong núi Bách Phượng, tìm nửa ngày mới phát hiện khu vực săn bắn này, một con hung thi oán linh đều không có.
"
" Phái người hỏi Liễm Phương Tôn mới biết, cuộc săn được mở không đến nưa canh giờ, trong núi Bách Phượng truyền đến một tiếng sáo, sau đó gần như tất cả hung thi và oán linh đều tiếp nối nhau tự chui đầu vào lưới bên trận doanh của Vân Mộng Giang thị.
"
" Trong núi Bách Phượng có ba loại con mồi lớn, bây giờ chỉ còn lại yêu loại với quái loại.
"
" Còn loại quỷ đều đã bị một mình Ngụy Vô Tiện triệu đi hết rồi.
"
Lâm Nhược Vân có chút đau sọ não.
Như thế nào sự cố vẫn như cũ vậy.
Một mình Tử Huân còn hảo, những người khác một khi mở miệng, chính mình làm sao có thể ngăn cản? Chẳng lẽ không cho người nói chuyện sao?
" Ngươi hoàn toàn không màng, chỉ lo chính mình.
Chẳng lẽ còn chưa đủ cuồng vọng "
Âm thanh Tử Huân ở trong rừng rậm có vẻ phá lệ rõ ràng.
Ngụy Vô Tiện cười nói.
" Không phải ngươi nói sao? bắn mở màng không tính, có bản lĩnh hãy chứng tỏ thực lực lúc vây săn "
" Ha "
Tử Huân phảng phất cảm thấy buồn cười.
" Ngươi chẳng qua là dựa vào tà ma ngoại đạo, cũng đâu phải bản lĩnh thực sự.
Chỉ thổi vài tiếng sáo thôi mà, sao có thể tính là thực lực? "
" Tử Huân "
Lâm Nhược Vân khó thở, ngăn cản như thế nào cũng không được.
Bên kia, Ngụy Vô Tiện thu liễm nụ cười.
" Gia giáo? Tà ma ngoại đạo? "
Hắn chậm rãi quay đầu lại, nói.
" Ngụy Anh "
Giọng nói trầm của Lam Vong Cơ.
Đám người Tử Huân cũng nhận thấy được bầu không khí không giống bình thường, nín thở nhìn hắn.
Ngụy Vô Tiện lại cười một chút.
" Muốn biết lý do ta không sao? Nói cho các ngươi biết cũng không ngại.
"
Hắn xoay người lại, gằn từng chữ.
" Bởi vì ta chính là muốn cho các ngươi biết, mặc dù ta không dùng kiếm, chỉ bằng cái tà ma ngoại đạo trong miệng các ngươi, ta vẫn có thể phóng ngựa như bay, cho tất cả các ngươi đều theo không kịp.
"
" Ngụy Vô Tiện "
Mặt Kim Tử Huân đỏ bừng, hét lớn một tiếng.
" Bất quá chỉ là con trai của một gã người hầu, ngươi cũng quá ngang ngược rồi.
"
Nghe thấy bốn chữ kia, ánh mắt Lam Vong Cơ ngưng lại, đồng tử Ngụy Vô Tiện đột nhiên co rút, tay phải tựa hồ đỡ lấy trần tình, đang lúc bầu không khí tràn ngập mùi thuốc súng, chạm vào là nổ ngay, chợt Giang Yếm Ly gọi.
" A Tiện "
Nàng hướng hắn vẫy tay.
Lâm Nhược Vân thấy thế, Ngụy Vô Tiện buông tay cầm trần tình ra hắn biết việc này không thể ngăn cản được.
" A Tiện, đệ đứng sau tỷ