Editor: Mặn
Nói đến chuẩn bị, thì thật ra Ôn Trì cũng không có gì cần phải chuẩn bị cả.
Nguyên chủ là người một nghèo hai trắng, gả tới Đông Cung không mang theo bao nhiêu đồ vật, nay ra khỏi Đông Cung cũng chẳng có thứ gì cần phải mang ra.
Sáng sớm hôm sau, Ôn Trì lập tức khởi hành.
Nhược Đào giúp hắn chuẩn bị tốt một ít đồ lặt vặt đơn giản, trong đó có mấy khối bánh kem được đặt ngay ngắn trong hộp đựng thức ăn, số bánh kem này là Nhược Phương và Nhược Đào mới làm xong vào tối hôm qua, phôi bánh được cắt vuông vức, lớn nhỏ đồng đều, bên ngoài phết một lớp bơ khá dày, tuy rằng lớp kem bơ phết bên ngoài vẫn không được đẹp mắt cho lắm, nhưng bên trên được trang trí bằng một ít xoài cắt thành hạt lựu, nhìn hơi là lạ nhưng vẫn khá đẹp mắt.
Nhược Đào và Nhược Phương đều tỏ vẻ vô cùng luyến tiếc khi phải chia tay với Ôn Trì, cho nên đã tiễn hắn một đoạn đường rất xa.
Bình An lại không giống hai tiểu cô nương thích ríu ra ríu rít, làm ầm ĩ mãi, hắn hơi hơi cong eo, im lặng đi theo phía sau ba người.
Lúc trước Ôn Trì không để ý, nên cũng không cảm thấy không khí giữa Bình An và Nhược Đào có gì kì lạ, bây giờ lòng hắn quan tâm, mới hậu tri hậu giác* phát hiện, hình như Bình An có chút kiêng dè Nhược Đào.
Nếu Nhược Đào nói chuyện, hắn nhất định ngậm chặt miệng tuyệt không hé răng, nếu Nhược Đào ríu rít xung quanh Ôn Trì, hắn nhất định bất động thanh sắc* kéo giãn khoảng cách ra xa một chút.
*Hậu tri hậu giác: Hậu tri hậu giác: Sau khi xem xét kỹ càng mới phát hiện ra.
*Bất động thanh sắc: Không chút biểu cảm.
Trái lại là Nhược Đào, tiểu cô nương này vẫn còn đang lải nha lải nhải bên tai hắn, hình như không hề phát giác ra chuyện gì không thích hợp, cặp mắt to sáng ngời như những vì sao trên bầu trời đêm, thẳng tắp nhìn vào Ôn Trì, nhiệt tình và vui vẻ nơi đáy mắt không cách nào che giấu.
Ôn Trì không thể không thừa nhận, nếu như chỉ dựa vào vẻ ngoài mà nói, thì Nhược Đào thật sự là một tiểu cô nương khiến người ta yêu thích.
Có lẽ do Bình An vốn là người âm trầm khó gần, nên mặc kệ hắn tỏ thái độ như thế nào thì Nhược Phương và Nhược Đào cũng không cảm thấy có gì không ổn, thậm chí còn vô cùng cẩn thận bảo trì khoảng cách với Bình An.
Dọc theo đường đi, Ôn Trì đều đang đánh giá Nhược Đào.
Đáng tiếc hắn vẫn không nhìn ra bất kì điều gì khác thường trên người Nhược Đào cả.
Cho đến khi bốn người tách ra, Ôn Trì mới từ bỏ, đồng thời cũng ném chuyện này ra sau đầu không quan tâm đến nữa.
Bên ngoài Đông Cung, Tiểu Xuyên Tử hầu hạ bên cạnh Chu công công đang an tĩnh đứng chờ bên một chiếc xe ngựa.
Chiếc xe ngựa kia không giống với mấy chiếc xe ngựa tầm thường khác, thoạt nhìn vừa khí thế vừa xa hoa, màn trướng màu vàng trên nóc xe rủ xuống, hoa văn tinh tế đậm màu trên màn xe tỏa sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời, có một loại uy lực chấn nhiếp tất cả mọi người.
Ngựa kéo xe là một con tuấn mã đen tuyền, cho dù Ôn Trì là một người mù tịt về các loài ngựa nhưng liếc mắt một cái là đã có thể nhìn ra, con ngựa này nhất định là một con bảo mã giá trị xa xỉ.
"Ôn công tử." Tiểu Xuyên Tử cong eo cúi đầu nói, "Nô tài phụng mệnh Thái Tử điện hạ ở đây chờ ngài."
Ôn Trì có hơi kinh ngạc: "Thái Tử điện hạ?"
"Vâng ạ." Tiểu Xuyên Tử nói, "Ôn công tử, thỉnh ngài mau lên xe ngựa, nếu không canh giờ sẽ trễ mất."
Ôn Trì hiểu ý của Tiểu Xuyên Tử, nhưng hắn lại không thể nào hiểu nổi ý tứ của Thái Tử -- đặc biệt chuẩn bị xe ngựa đưa hắn hồi phủ, đây thật sự không giống tác phong thường ngày của Thái Tử chút nào, càng giống tiết tấu chồn cáo chúc Tết gà, một an hảo tâm.
"
*Chồn cáo chúc Tết gà, một an hảo tâm (黄鼠狼给鸡拜年, 没安好心) : Chồn cáo chúc tết gà rắp tâm muốn thịt.
Giả bộ thân thiện nhằm thực hiện mưu đồ xấu.
Nhưng mà đừng nói là xe ngựa, cho dù Thái Tử có an bài xe chở tù nhân đến, Ôn Trì cũng không thể không căng da đầu ngồi lên.
Sau khi hắn nói lời cảm ơn với Tiểu Xuyên Tử xong, lại học theo cách làm ngày thường của Nhược Phương và Nhược Đào, lấy ra một khối bạc vụn lén lút dúi vào tay Tiểu Xuyên Tử.
Tiểu Xuyên Tử cười đến đôi mắt cong cong, nhận được bạc lập tức nói ra một đống lời nịnh hót:" Ôn công tử, nô tài vào cung hầu hạ Thái Tử điện hạ đã nhiều năm, đây là lần đầu tiên thấy Thái Tử điện hạ để bụng một người như thế, Ôn công tử đừng thấy trong Đông Cung thiếp thất thành đàn, muôn hồng nghìn tía, nhưng người duy nhất lọt vào mắt xanh của điện hạ, chỉ có mình ngài mà thôi.
"
Ôn Trì thuận thế mở miệng:" Xuyên công công, ta có chuyện muốn hỏi.
"
Tiểu Xuyên Tử bắt người tay ngắn*, vội vàng nói:" Ôn công tử mời nói.
"
" Ta nghe nói Thái Tử điện hạ thâm cư Đông Cung, thậm chí rất ít khi ra khỏi cửa, ngay cả chỗ ở của mấy vị trong viện kia đều chưa từng đặt chân đến, chuyện này là thật sao? "
" Nếu tin tức này đã truyền tới tai Ôn công tử ngài, sao có thể là giả được chứ? "Tiểu Xuyên Tử cười cười," Đừng nói Thái Tử điện hạ đến chỗ của mấy thiếp thất trong viện kia, hiện giờ toàn bộ Đông Cung, ngoại trừ Ôn công tử mỗi ngày đều có thể nhìn thấy dung nhan thật sự của Thái Tử điện hạ, còn những kẻ khác, chỉ cần gặp qua ngài ấy thì chỉ có một kết cục, đó là không chết thì tàn.
"
Trong lòng Ôn Trì giật thót, hắn lại nhớ tới Nguyệt Thiện và nam nhân quỳ gối ngoài thư phòng của Thái tử ngày đó.
Tiểu Xuyên Tử thấy Ôn Trì không nói gì nữa, bèn dùng tay che miệng, đè thấp âm thanh nói:" Ôn công tử còn nhớ đám người Nguyệt Quế công tử không? "
" Nhớ.
"Ôn Trì gật đầu," Bọn họ như thế nào? "
" Hôm qua bọn họ mỗi người bị đánh 30 trượng, đang hành hình thì có người ngất xỉu, bị tạt nước lạnh cho tỉnh lại, tiếp tục đánh, cũng không biết bọn họ có thể chịu được bao nhiêu ngày.
"Tiểu Xuyên Tử đã quá quen thuộc với mấy chuyện như thế này, cũng không cảm thấy có gì không ổn," Nghiêm trọng nhất chính là Nguyệt Quế công tử, bởi vì Ôn công tử đã thay hắn ta cầu tình với Thái Tử điện hạ, cho nên Thái Tử điện hạ còn cố ý dặn dò người phía dưới chỉ được lưu lại một hơi tàn cho Nguyệt Quế công tử.
"
Ôn Trì:"...!"
Tâm tư của tên Thái Tử ngu ngốc kia, không ai có thể đoán được.
Cuối cùng, Tiểu Xuyên Tử đưa ra kết luận:" Ôn công tử, chỉ cần ngài hầu hạ Thái Tử điện hạ thật tốt, vì điện hạ sinh hạ hài tử, vậy con đường sau này của ngài không cần lo lắng nữa rồi.
"
Ôn Trì tự động xem nhẹ đề tài sinh hài tử kia, do dự nói:" Nhưng mà Thái Tử điện hạ cao cao tại thượng như vậy, ta lại thấp hèn như thế, ta chỉ mong có thể ngắm nhìn điện hạ từ xa là tốt rồi, ta không xứng đáng được Thái Tử điện hạ đối xử tốt như vậy..
"
" Ôi, lời này của Ôn công tử sai rồi.
"Tiểu Xuyên Tử nhìn ngó bốn phía xung quanh, sau đó kề sát tai Ôn Trì nói:" Ôn công tử có điều không biết, trong lòng Thái Tử điện hạ có một bạch nguyệt quang*, còn họa người đó thành tranh nữa, lúc đó nô tài ở bên cạnh mài mực cho Thái Tử, đã thấy rất rõ ràng, người nọ và Ôn công tử có mấy phần tương tự, nói là cùng một người cũng không quá đâu.
"
*Bạch nguyệt quang (白月光) : Theo ngôn ngữ mạng Trung Quốc, bạch nguyệt quang /ánh trănh sáng) ám chỉ người mình ái mộ nhưng không được ở bên, giống như mặt trăng rất sáng ta có thể nhìn thấy ngay trước mắt nhưng lại rất xa không thể với tới.
Ôn Trì sợ ngây người.
Hắn nằm mơ cũng chưa từng nghĩ đến, cốt truyện của đại boss vai ác, Thái Tử điện hạ lại còn có ẩn tình như thế.
Hắn đã đọc cuốn tiểu thuyết