Editor: Mặn
Ngủ một giấc dậy, Ôn Trì lại bắt đầu thấp thỏm.
Hôm qua Thời Diệp cũng không có nói khi nào hắn mới có thể đến thư phòng, vậy ý tứ của y chính là, để hắn chờ người đến tuyên triệu* có phải không ta?
*Thái giám đến truyền lời mời ai đó đến triệu kiến.
Kết quả Ôn Trì đợi một ngày, cũng không đợi được tên thái giám nào đến truyền lời.
Thấy sắc trời dần dần tối lại, Ôn Trì lo lắng đề phòng cả ngày rốt cuộc thả lỏng.
Chạng vạng, sau khi dùng xong bữa tối, Nhược Đào đột nhiên đến tìm hắn.
"Ôn công tử.
" Nhược Đào vui vẻ nói, "Đồ vật mà người kêu nô tỳ chuẩn bị, nô tỳ đều đã chuẩn bị xong hết rồi ạ.
"
Lúc này Ôn Trì mới nhớ tới hắn đã sai Nhược Đào chuẩn bị cho hắn một vài thứ, hai ngày nay hắn bị cái tên Thời Diệp xoay vòng vòng, làm hắn xém suy nhược thần kinh luôn, chút nữa là đã quên bén mất việc này.
Hắn vội sai Nhược Đào và Nhược Phương đem mấy thứ đã chuẩn bị xong đến đây, nhanh chóng để tất cả lên bàn trà.
Hắn chuẩn bị làm một chiếc bánh kem bơ.
Nếu ở hiện đại muốn làm một cái bánh kem bơ là một việc vô cùng đơn giản, chỉ cần nồi cơm điện thôi là đã làm được rồi.
Nhưng mà ở cổ đại thì đây lại là một vấn đề lớn, rất nhiều dụng cụ và nguyên liệu đều không đủ, Ôn Trì chỉ có thể làm loại bánh kem đơn giản nhất mà thôi.
Hắn sai Bình An lấy giấy bút đến, dựa theo trí nhớ mà viết lại chi tiết cách làm bơ và bánh kem.
Đáng tiếc chữ hắn viết chính là chữ giản thể, Nhược Phương và Nhược Đào nhìn nửa ngày, dùng hết tất cả IQ từ khi cha sinh mẹ đẻ ra để nhìn chữ đoán nghĩa, nhưng mà vẫn không thể hiểu được hết các ký tự mà Ôn Trì viết.
Cuối cùng, Ôn Trì chỉ đành đọc lại nội dung ghi trên giấy một lần, để Nhược Đào dựa theo mà viết ra một bảng chữ phồn thể.
Bây giờ, làm bánh kem thì đơn giản rồi, nhưng cái khó ở đây là bơ kìa, Ôn Trì suy nghĩ rất nhiều biện pháp, nhưng đều bị hắn bác bỏ, hắn không thể không chọn phương pháp làm bơ nguyên thủy nhất -- lấy sữa bò đem đi lắng một thời gian, sau đó dùng vải thưa vớt lấy lớp sữa bị đẩy lên phía trên, bỏ vào túi dùng tay nhào trộn, váng sữa bò sẽ bị nhào bong lên, thành bơ*.
Phương pháp này rất mất thời gian, hơn nữa lượng bơ làm ra cũng rất ít, nhưng mà có còn hơn không.
*Đừng hỏi ta, ta cũng không biết, tìm trên gg không thấy cái phương pháp nào tương tự như miêu tả, thôi khó quá cho qua lun.
.
Cũng may Nhược Phương và Nhược Đào đều là những cô nương chăm chỉ, lại rất thông minh, dựa theo phương pháp Ôn Trì nói làm vài lần đã tự phát hiện ra một ít kỹ năng thực hành.
Vốn dĩ Ôn Trì định ở bên cạnh giúp đỡ, sau đó thấy hai tiểu cô nương làm việc đâu ra đấy, lúc này mà hắn xen vào thì có vẻ hơi thừa, bèn an tâm thoải mái trèo lên ghế dài nhắm mắt cosplay cá mặn.
Bình An cũng rảnh rỗi y hệt Ôn Trì, thấy vậy liền cong lưng đi tới, quỳ bên cạnh xoa bóp cẳng chân cho hắn.
Ôn Trì không quen để người khác hầu hạ tận răng như thế, cho nên hắn phất tay, kêu Bình An tự mình ra chỗ khác chơi.
Nhưng mà Bình An cũng không đi, thay vào đó hắn ta ngoan ngoãn đứng bên cạnh Ôn Trì, ánh mắt thỉnh thoảng liếc nhìn Nhược Phương và Nhược Đào bên kia, hắn ta nghẹn hồi lâu, vẫn không ngăn được sự tò mò, bèn cất tiếng hỏi: "Ôn công tử, các nàng đang làm gì vậy?"
"Bánh kem.
" Ôn Trì nói, "Ngươi từng nghe qua chưa?"
"Bánh kem là cái gì?" Bình An gãi gãi đầu, "Nô tài kiến thức hạn hẹp.
"
Ôn Trì cũng không biết nên giải thích như thế nào, chỉ nói: "Đợi chút làm xong ngươi sẽ biết.
"
Bình An lại hỏi: "Ôn công tử, người muốn bánh kem để làm gì?"
"Ăn đó, tự mình ăn, tặng cho người khác ăn cũng được.
" Nói tới đây, Ôn Trì lại nhớ tới một việc, "Đúng rồi, ngươi có biết khi nào ta mới có thể hồi phủ hay không? Ta hơi nhớ phụ thân, muốn trở về thăm ông ấy một chút.
"
Bình An nói: "Ôn công tử, lúc nào người cũng có thể quay về mà, chỉ là nô tài và cả Nhược Phương Nhược Đào đều là cung nhân, không thể theo người hồi Ôn phủ, nếu người thật sự muốn, vậy nô tài sẽ sai người truyền lời tới Ôn phủ, bảo bọn họ phái người tới đây đón ngài trở về.
"
"Không cần.
" Ôn Trì vội vàng cự tuyệt, hắn bấm bấm ngón tay tính thời gian, sau đó lại nói: "Hiện tại cũng không gấp, chờ mấy ngày nữa lại nói.
"
Bình An nhỏ giọng đáp ứng.
Làm bánh kem không phải chuyện đơn giản, cũng may ở phương diện này Nhược Phương Nhược Đào đều là tài xế già dày dạn kinh nghiệm, sau mấy lần làm thử thì nhân bánh họ làm ra đã có thể ăn được, chỉ là hương vị quá mức bình thường, không có gì đặc sắc.
Bình An đi lên nếm thử một miếng nhỏ, lông mày lập tức nhăn lại.
Ôn Trì thấy thế, cười hỏi Bình An: "Như thế nào?"
Bình An rụt cổ, thành thật trả lời: "Còn không ngon bằng bánh đậu xanh mà Nhược Đào thường làm nữa.
"
Nhược Phương và Nhược Đào cũng thử nếm một chút, nhìn qua hình như các nàng có chung ý kiến với Bình An, vốn dĩ hai tiểu cô nương đang vui vẻ phấn chấn, nếm thử bánh xong lập tức héo rũ, trên mặt hiện lên vẻ mất mác.
Nhưng mà Ôn Trì lại nói: "Đã tốt lắm rồi.
"
Nhược Phương còn tưởng rằng Ôn Trì đang an ủi các nàng, vô cùng áy náy, nhỏ giọng hứa hẹn: "Ôn công tử, xin người cho chúng nô tỳ thêm một ít thời gian, bọn nô tỳ có thể làm tốt hơn.
"
Nhược Đào phụ họa: "Đúng vậy, Ôn công tử.
"
Ôn Trì cười cười, không đáp ứng lời thỉnh cầu của các nàng, chỉ sai các nàng lấy bơ đã chuẩn bị trước trét lên nhân bánh, mặc dù trét không được đều, nhưng lại rất dày, cả cái bánh kem giống như một ngọn núi tuyết nho nhỏ trắng tinh.
Sau đó cắt bánh kem ra, mỗi người đều nếm thử một chút.
Nhược Phương và Nhược Đào đều lộ ra vẻ mặt kinh hỉ, hai tiểu cô nương nhìn nhau, sau đó cảm thán: "Ngọt quá, ăn thật ngon.
"
Đáng tiếc Bình An bên kia sau khi nếm xong lông mày lại xoắn lại, vẻ mặt hắn ta đau khổ nhìn về phía Ôn Trì: "Ôn công tử, này, bánh kem này ngọt quá.
.
"
Ôn Trì nheo mắt lại, cười nói: "Ngọt là được rồi, cũng không phải cho chúng ta ăn.
"
Bình An không hiểu: "Vậy Ôn công tử muốn đưa cho ai ăn?"
Ôn Trì liếc mắt Nhược Phương và Nhược Đào: "Đương nhiên là cho người thích đồ ngọt ăn rồi.
"
-
Mấy ngày sau đều bình bình lặng lặng trôi qua.
Thời Diệp vẫn luôn không cho người đến tuyên triệu hắn, Ôn Trì liền quăng chuyện này ra sau đầu, đặt hết tâm trí vào việc nghiên cứu làm bánh kem với Nhược Phương và Nhược Đào, bánh kem đã làm được, nhưng vẻ ngoài không được ổn cho lắm, vừa nhìn thấy đã không muốn cho cái thứ xâu xấu đó vào miệng rồi.
Chiều hôm nay, ánh nắng chói chang.
Ôn Trì đang ở trong phòng nhìn Nhược Đào trét bơ lên bánh kem, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân vội vã của Bình An.
"Ôn công tử!" Bình An nói, "Chu công công tới!"
Ôn Trì sửng sốt một chút, mới nhớ ra Chu công công chính là một trong hai thái giám cận thân của Thời Diệp.
Hắn vội vàng buông mấy thứ trong tay xuống, ra ngoài nghênh đón, vừa ra khỏi cửa đã thấy Chu công công đang ôm cánh tay đứng chờ trong viện, nhìn qua vô cùng cao lãnh, phía sau ông ấy còn có hai tiểu cung nữ đang cúi đầu.
Thấy Ôn Trì đến gần, Chu công công hờ hững liếc mắt nhìn hắn, sau đó hắng giọng nói: "Ôn công tử, nô tài phụng mệnh Thái Tử điện hạ, tới đón Ôn công tử.
"
Trong lòng Ôn Trì cả kinh, nghĩ thầm xong rồi.
Chuyện gì nên đến cuối cùng cũng sẽ đến.
Hắn ôm tâm tình tuyệt vọng cực độ theo sau Chu công công đến thư phòng của Thái tử.
Khi đến gần thư phòng, từ xa Ôn Trì đã nhìn thấy một thân ảnh mảnh mai đang quỳ gối dưới bậc thang trước cửa thư phòng.
Đến gần hơn một chút, hắn phát hiện thân ảnh đang quỳ trên đất là một nam nhân, là một nam nhân diện mạo tinh tế, y phục hoa lệ, xem chừng còn chưa đến hai mươi tuổi.
Nam nhân kia cúi đầu nhìn mặt đất, cả gương mặt đều bị cái bóng của chính mình che đi, nhìn không ra vẻ mặt