Xuyên Qua Thành Tiểu Ca Nhi Chủng Điền Ký

Bị thương


trước sau

Edit: tiểu khê

Sau khi gặp qua cha và a ma nguyên thân, Diệp Thanh Tri ngược lại nhẹ nhàng rất nhiều.

Nếu không phải bởi vì hoài hài tử, hắn đã tính đi tế bái a ma nguyên thân, lời này hắn cũng không lừa lão hán kia, lúc quyết định ở lại thôn này sinh hoạt, hắn liền muốn tế bái a ma nguyên thân.

Vô luận như thế nào, kia đều là người sinh ra nguyên thân, trong ký ức nguyên thân, vẫn luôn thực ôn nhu, đáng tiếc người tốt không trường mệnh, tuổi còn trẻ đã đi.

Lúc trước hắn vẫn luôn không dám đi, hiện giờ cha nguyên thân đã biết hắn ở đây, giờ cũng không cần trốn trốn tránh tránh, chờ hắn sinh xong hài tử, nhất định phải cùng Trình Huy còn có bọn nhỏ đi tảo mộ dập đầu, cũng làm cho a ma nguyên thân dưới mặt đất không hoang vắng như vậy.

Bỏ qua việc này, ngoài ruộng đã bắt đầu gieo giống, cái này cần nhiều thời gian, gieo càng sớm càng tốt, Diệp Thanh Tri không thể hỗ trợ, chỉ có Trình Huy một mình bận rộn, hiển nhiên có chút không kịp, một vài nhà đông người mà ít ruộng, vào lúc này sẽ ra làm giúp, Trình Huy liền tìm một người.

Lần này không đi đưa cơm, Trình Huy không cho Diệp Thanh Tri lại đi đưa cơm, sợ hắn mệt.

Diệp Thanh Tri nhàn rỗi không có việc gì làm, liền cùng Quý ca nhi cùng nhau làm một ít tú phẩm bán, thứ này cũng có thể bán được chút bạc, dù sao cũng là nhàn rỗi.

Đương nhiên, hắn cũng không thường làm, hiện giờ hắn hoài hài tử, quá mệt mỏi cũng không tốt, coi như giết thời gian, thuận đường kiếm chút tiền tiêu vặt.

Quý ca nhi ngược lại thực nỗ lực, hắn sang năm phải xuất giá, a ma hắn cũng không cho hắn xuống ruộng, phải ở nhà dưỡng dưỡng da, thừa dịp thời gian này, làm chút tú phẩm kiếm chút bạc, làm của hồi môn nhiều một chút, chờ đến lúc đó mang qua, ở nhà chồng cũng đủ tự tin.

"Thật đúng là cảm ơn Thanh ca sao, từ khi dùng bản vẽ của ngươi, bán đi tiền nhiều hơn so với ngày trước." Quý ca nhi cắn đứt chỉ, một lần nữa lấy ra một khối vải ngồi dậy làm túi tiền.

Nghe vậy, Diệp Thanh Tri cười cười, "Là chính ngươi thêu đẹp, sao lại bởi vì bản vẽ của ta được." Xoa xoa cổ, làm cái này lâu rồi, cổ liền mỏi, dứt khoát buông kim chỉ, lấy ra một quyển sách lật xem.

Quý ca nhi giương mắt thấy Diệp Thanh Tri ở kia đọc sách, đáy mắt hiện lên sự hâm mộ, "Ca sao, chữ này khó học sao?"

Diệp Thanh Tri ngẩng đầu nhìn hắn một cái, cười nói: "Không tính khó học, như thế nào? Quý ca nhi muốn học?" Đọc sách biết chữ kỳ thật không coi là khó, giống như Cẩn ca nhi, hắn chỉ ngẫu nhiên chỉ dạy, hiện giờ nhận biết được một trăm chữ, có thể viết được chừng năm mươi chữ.

Này vẫn là Diệp Thanh Tri sợ nó tham nhiều lại không nhớ được, lại gây áp lực cho nó, bằng không một ngày nhận biết ba năm chữ không tính khó.

"Có thể chứ?" Quý ca nhi cẩn thận hỏi.

Ở nông thôn hán tử cũng không biết được mấy chữ, huống chi ca nhi, phần lớn ngay cả tên mình viết thế nào còn không biết, giống như Dao ca nhi nhà Khê a ma, cũng có thể xem hiểu mấy chữ, ở trong thôn đã cực kì cao ngạo.

Hắn đã nhìn qua Thanh ca sao viết chữ, sợ là tú tài ca ca Dao ca nhi kia so ra kém hơn, nếu là có thể cùng Thanh ca sao học được chút ít, đến lúc đó gả đến nhà chồng, nói chuyện đều có thể lớn tiếng không ít.

"Tự nhiên có thể." Diệp Thanh Tri đem sách buông ra, trịnh trọng nói.

Kỳ thật sớm tại lúc dạy Cẩn ca nhi biết chữ, hắn liền nghĩ cũng dạy Trình Huy, đáng tiếc Trình Huy luôn bận rộn trong ngoài, một khắc không được nhàn.

Vào đông, Trình Huy thật ra có theo Cẩn ca nhi học Tam Tự Kinh cùng Bách Gia Tính, chữ cũng có thể viết được mấy chữ, chỉ là rốt cuộc tuổi lớn, trí nhớ không tốt bằng Cẩn ca nhi.

Trong khoảng thời gian này bụng chậm rãi to lên, hắn liền nhớ tới kiếp trước không ít người mẹ đều sẽ làm thai giáo cho con, vừa lúc nhàn rỗi, dứt khoát cũng làm thai giáo cho hài tử, thuận đường lại ôn tập một lần cho Trình Huy.

Như thế, thêm bàng thính sinh là Quý ca nhi, cũng không có vấn đề gì.

Diệp Thanh Tri bảo Quý ca nhi trở về làm sa bàn*, dùng để viết chữ, nếu toàn dùng giấy bút, rất phí tiền, trong nhà Quý ca nhi sợ là sẽ không nguyện ý.

(*) theo mình hiểu là lấy đất, cát trộn vào một cái khay dùng để viết chữ lên đó (có gì sai mọi người góp ý kiến nha)

Sáng sớm hôm sau, Diệp Thanh Tri đưa Trình Huy đồ ăn giữa trưa đã làm xong, mớiđưa y ra cửa, liền thấy a ma Quý ca nhi xách theo một rổ trứng gà lại đây, phía sau trừ bỏ Quý ca nhi, còn có tôn tử lớn nhất nhà bọn họ, khoảng chừng mới nămtuổi.

"A sao như thế nào rảnh tới?" Lúc này ngày mùa, ca nhi cũng là phải xuống ruộnghỗ trợ.

"Này không phải nghe Quý ca nhi nói Thanh ca nhi nguyện ý dạy hắn biết chữ, đâychính là chuyện tốt, vô luận như thế nào, đều phải lại đây cảm ơn Thanh canhi." a ma Quý ca nhi cười đem trứng gà để tới trên bàn, "Trong nhà cũng khôngcó gì thứ tốt, chỉ có mấy quả trứng gà, mang tời cho Thanh ca nhi bổ thân, ngànvạn đừng ghét bỏ."

Diệp Thanh Tri vội đem đồ đưa cho a ma Quý ca nhi, "Chỉ là chỉ dạy mấy chữ, a sao quá khách khí, trứng gà này vô luận như thế nào không thể muốn, còn thỉnh asao thu hồi." Vốn dĩ chính là nhân tiện, sao có thể thu đồ của người ta.

Chỉ là a ma Quý ca nhi không chịu thu hồi trứng gà, ngạnh muốn Diệp Thanh Trinhận lấy, sợ trứng gà đánh vỡ, Diệp Thanh Tri chỉ phải đem rổ tiếp được để tớitrên bàn, chờ Trình Huy trở về, lại bảo y đưa trở về là được.

Thấy hắn nhận lấy trứng gà, một nhà Quý ca nhi mới thở phào nhẹ nhõm, a ma Quýca nhi lôi kéo đại tôn tử rời đi, dặn dò Quý ca nhi tại đây học cho tốt.

Thấy a ma cùng cháu ngoại trai đi rồi, quý ca nhi có chút ngượng ngùng hỏi: "Ca sao, sau khi ta học chữ, có thể về nhà dạy cháu ngoại trai ta hay không?"

Diệp Thanh Tri nhìn hắn một cái, lại nhìn trứng gà trên bàn, lúc này mới biết vì sao a ma hắn sẽ đưa trứng gà lại đây.

Cổ đại tôn sư trọng đạo nhất, Quý ca nhi nếu theo Diệp Thanh Tri học chữ, cũngcoi như là nửa lão sư, nếu là tùy ý đem
thứ hắn dạy chuyển dạy cho người khác,chính là đại bất kính, liền tính ở nông thôn không nhiều quy củ như vậy, nhưngthanh danh hắn cũng có chút tổn hại.

Giống như tư thục, nếu nghe lén phu tử giảng bài, bị bắt được, đánh một cây lànhẹ, kia chính là thuộc về trộm cắp.

"Không sao." Diệp Thanh Tri thật sự không quá để ý, chỉ là mấy chữ thôi, lại làchính hắn dạy nên không sao.

Cày bừa vụ xuân còn chưa kết thúc, cho nên Trình Huy còn một thời gian phải bậnrộn nữa, Diệp Thanh Tri bảo Cẩn ca nhi dạy Quý ca nhi đọc Tam Tự Kinh.

Ngay từ đầu, Quý ca nhi biết Cẩn ca nhi dạy hắn, còn có chút không muốn, chỉ là thấy Cẩn ca nhi nghiêng đầu nhỏ, nghiêm trang dạy hắn niệm Tam Tự Kinh, mới phát hiện, tiểu ca nhi còn nhỏ như vậy, thế nhưng giảng đạo lý rõ ràng, lập tứccàng thêm nỗ lực học tập, miễn cho kém hơn ba tuổi trĩ đồng.

Diệp Thanh Tri ở một bên nghe Cẩn ca nhi dạy Quý ca nhi đọc sách, thấy khuôn mặt nhỏ Cẩn ca nhi ra vẻ nghiêm túc, đặc biệt khi Quý ca nhi nói sai, nhấp cái miệng nhỏ, bộ dáng cau mày, làm Diệp Thanh Tri nhịn không được cười ra tiếng.

"A ma?" Thấy hai người đều quay lại nhìn hắn, Diệp Thanh Tri vội xua tay làmcho bọn họ tiếp tục.

Ngày mùa kết thúc, Trình Huy rốt cuộc có thể ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày, DiệpThanh Tri khiến cho y đọc Tam Tự Kinh cấp hài tử trong bụng làm thai giáo.

Tuy không thể lý giải như thế nào là thai giáo, nhưng Trình Huy biết Diệp Thanh Tri hiểu biết nhiều, nếu nói như vậy, luôn là tốt với hài tử.

Quả nhiên, lâu không lấy sách vở, Trình Huy không nhớ rõ mấy thứ Diệp Thanh Tri dạy lúc trước, xấu hổ một chút, cầm lấy Tam Tự Kinh va va đập đập đọc thầm, thẳngđến khi mình cảm thấy trôi chảy, mới bắt đầu thai giáo.

Quý ca nhi phía trước cũng đã có thể ngâm nga Tam Tự Kinh, vẫn còn có chút vướng,hiện giờ xem như ôn tập, thuận đường nghe Trình Huy giải thích một chút.

Sau chuyện học chữ, thời tiết đã hoàn toàn ấm lại, đúng là mùa săn thú tốt nhất,Trình Huy tự nhiên sẽ không bỏ qua.

Năng lực Trình Huy săn thú quả nhiên không phải thổi phồng, mỗi ngày lên núi đều sẽ mang đồ vật trở về, hoặc mấy con gà rừng, hoặc mấy con thỏ hoang, ngẫu nhiêncòn sẽ mang về lộc hoặc là lợn rừng.

Trong nhà còn không thiếu thịt khô, lại nói dã vật nhiều như vậy, cũng không ănhết, Diệp Thanh Tri bảo Trình Huy đều bán đi hết, chỉ để lại da thỏ, giữ lạicho Cẩn ca nhi còn hài tử trong bụng hắn làm quần áo.

Ngày này, Diệp Thanh Tri đang làm cơm chiều, tổng cảm thấy có chút hoảng hốt, mớivừa cầm cái đĩa đựng đồ ăn, tay vừa trượt, cái đĩa liền rơi xuống vỡ ra, đang muốn ngồi xổm xuống nhặt, liền nghe được bên ngoài một trận ầm ĩ, thanh âm càngngày càng gần, Diệp Thanh Tri có chút bất an đứng lên.

Liền nghe được ngoài cửa có tiếng gõ, vội vàng đi qua mở ra, "Xuân a ma?"

"Thanh ca nhi, nhanh đi tìm đại phu tới, hán tử nhà ngươi bị hổ cắn bị thương."Xuân a ma đầy mặt nôn nóng nói.

Đại não Diệp Thanh Tri nháy mắt trống rỗng, lỗ tai ầm ầm vang lên, một hồi lâu,mới lấy lại tinh thần, bình tĩnh bảo Cẩn ca nhi về phòng của mình không chophép ra ngoài, lại kêu Quý ca nhi hỗ trợ đi tìm đại phu, còn mình đi theo Xuâna ma đi đến chỗ ầm ĩ.

"Mau nhường một chút, Thanh ca nhi lại đây." Xuân a ma giơ tay làm người tránhra, đều biết Diệp Thanh Tri hoài hài tử, những hán tử đó tự giác lui ra hai bên,miễn cho làm hắn bị thương.

Sắc mặt Diệp Thanh Tri tái nhợt, khi nhìn thấy đầy người Trình Huy là máu, càngtrắng thêm vài phần, tay run nhè nhẹ đưa ra, cảm nhận được hơi thở ấm áp, cuốicùng an tâm một ít.

Nhắm mắt hít sâu một hơi, nghiêng đầu nói: "Phiền vị nào hỗ trợ đem phu quân tanâng về phòng." Quét mắt thấy cách đó không xa là lão hổ, Lí Chính và phu lang vừamới tới hỗ trợ tiếp đón cùng nhau nâng vào nhà, đó là Trình Huy liều mạng để giết,tự nhiên không thể ném.

Trong thôn một lão thợ săn vội ngăn cản mọi người, trước tiên sờ sờ khớp xương TrìnhHuy, nói: "Còn may không có gãy xương, không có việc gì, nâng đi."

Diệp Thanh Tri lúc này mới minh bạch dụng ý của ông, hắn vậy mà đã quên, nếu bịgãy xương, bị người tùy ý di chuyển, chính là dậu đổ bìm leo, vội bảo người cẩnthận nâng vào, phu lang Lí Chính tìm người quen hỗ trợ đem lão hổ nâng vào hậuviện.

Đi cầm kéo cắt quần áo dính máu của Trình Huy xuống, phu lang Lí Chính ở mộtbên nhìn, vội cấp cướp đi, "Dựng phu không thể lấy kéo." Nói xong, tự mình cắt.

Ông tuổi tác lớn, hiện giờ đại tôn tử đều hơn mười tuổi, cũng không có cái gìlà hán tử ca nhi chung phòng linh tinh, cho nên cũng không có việc gì.

Diệp Thanh Tri cố nén khó chịu khi mửi được mùi máu tươi, không chịu rời đi, sắc mặt vẫn luôn không có nửa điểm huyết sắc, chỉ là cũng không giống ca nhi khác khóc lóc, bởi vì hắn cảm thấy khóc là không thể giải quyết vấn đề.

Chỉ là khi hắn nhìn thấy trước ngực cùng trên lưng Trình Huy có thể thấy đượcviết cào sâu, vẫn là nhịn không được hốc mắt đỏ lên, nghe nói sau khi Trình Huy bị thương, còn tự mình đemcon mồi xuống núi, mãi cho đến địa phương vừa rồi kia, mất máu quá nhiều nên ngấtxỉu mới bị người phát hiện là y bị thương.

Ước chừng qua mười phút sau, Quý ca nhi lôi kéo lão lang trung thở hổn hển trởvề, "Thanh...... Thanh ca sao, đại phu tới."

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện