Lúc này Tưởng Triệt mới ngập ngừng chốc lát: “Nếu không anh thử đi tìm anh Ngô xem?” Trước kia, những chuyện kiểu này trong nhà không cần anh phải bận tâm nên nhất thời anh cũng không có cách nào khác.
Mắt thấy chuyện đã đi theo hướng phát triển mà mình muốn, Ngụy Huyên dù trong lòng kích động nhưng mặt thì tỏ vẻ khó xử: “Chuyện này không hay lắm đâu, chẳng may bị phát hiện thì sao?”“Cẩn thận một chút sẽ không có chuyện gì?” Thấy vợ sợ, Tưởng Triệt thuận miệng an ủi một câu chứ thực ra trong lòng anh cũng không nắm chắc.
Đừng chỉ nhìn cái tiếng du thủ du thực của Tưởng Triệt truyền đi khắp nơi, thực tế anh đúng là chưa từng làm chuyện gì bất thường, thứ nhất, anh không thiếu ăn không thiếu uống, không cần phải tự mình mạo hiểm, thứ hai, cũng nhờ công cha Tưởng từ nhỏ tới lớn tận tâm chỉ bảo nên lười một chút thì chẳng sao nhưng ngàn vạn lần không thể làm mấy cái chuyện phạm vào quy tắc.
Cho nên tới tận giờ anh vẫn rất chú tâm, dù mối quan hệ giữa anh và Ngô Vận tốt như vậy nhưng anh đều không dính líu tới.
Chỉ có điều bây giờ không phải nhà cần dùng sao? Thỉnh thoảng một lần chắc cũng không có vấn đề gì… đâu nhỉ.
Ngụy Huyên lại càng không phải nói, cô đương nhiên không cố ý hại Tưởng Triệt, bây giờ đã là cuối năm 76, chính sách sẽ thay đổi chiều gió sớm thôi, quản lý cũng không nghiêm khắc bằng lúc trước cho nên chỉ cần Tưởng Triệt cẩn trọng một chút căn bản sẽ không xảy ra chuyện.
Hai người quyết định những thứ cần để mời khách, ngày hôm sau Tưởng Triệt cầm theo tiền tìm được điểm liên lạc ngày thường của Ngô Vận.
Đàn em dưới trướng Ngô Vận đều biết Tưởng Triệt, nhìn thấy vị tổ tông này tới liền vội vàng mở cửa mời anh vào: “Anh Triệt, anh đến tìm đại ca của bọn em sao? Anh ấy không ở đây nhưng chắc hẳn sẽ về bây giờ, nếu không anh ngồi xuống đợi một chút.
”“Được, anh đi bộ bên này một chút, mày không cần phải để ý đến anh, bận thì đi làm đi.
”“Dạ, vậy anh có việc thì gọi em.
”Tưởng Triệt chỉ ngồi đó trơ mắt nhìn một khoảng thời gian không dài đã thấy ba đợt giao hàng, thỉnh thoảng lại có người tới lấy hàng.
Anh âm thầm tính toán trong lòng một chút, được đó, không tính thì không biết chứ tính thì đúng là không tưởng.
Việc làm ăn này của Ngô Vận thật lớn, ngày nay kiếm ít nhất cũng phải mấy trăm.
Trước kia chỉ biết làm vậy kiếm được tiền nhưng cũng không trực tiếp nhìn thấy để rồi cảm thấy bị đả kích như vậy.
Không đợi anh lấy lại tinh thần từ cảm giác khiếp sợ này, Ngô Vận đã trở về, trong tay còn cầm một giỏ đồ.
Anh ta giao giỏ cho đàn em, đang muốn đi nghỉ ngơi, chuyến này bận bịu làm anh ta mệt mỏi, thì lại nghe đàn em rỉ tai nói: “Lão đại,