Tưởng Triệt thấy Ngụy Huyên không phải đang đùa mình, cô thực sự muốn kéo anh đi, bấy giờ anh mới vội vàng cầu xin tha thứ: “Được rồi, bà cô ạ, anh sợ em rồi, anh nói, anh nói được chưa?” Nhiệt độ buổi tối lạnh như vậy, nếu ra ngoài ngủ thì mai chắc chắn anh sẽ chảy nước mũi.
Ngụy Huyên liền ngồi xuống gần anh: “Nói đi.
”Tưởng Triệt nghĩ ngợi một chốc, dù sao chuyện này cũng không thể thương lượng với người khác được, nói với vợ mình hình như cũng không có gì đáng mất mặt, vì vậy anh cũng học dáng vẻ của Ngụy Huyên, ngồi dậy, khoanh chân xếp bằng nói hết suy nghĩ và sự não nề trong lòng ra.
Nói xong còn có chút ngượng ngùng: “Anh đã nói là không có gì, em lại cứ bắt anh nói.
”Ngụy Huyên lại cảm thấy đây là niềm vui ngoài ý muốn, nhớ lúc trước cô từng dò xét thái độ của Tưởng Triệt với công việc làm ăn bí mật của Ngô Vận, lúc ấy anh còn giữ dáng vẻ rất lơ đễnh.
Giờ thì tốt rồi, đỡ để cô phải tính xem nên làm sao để thuyết phục anh?Cũng không thể nói thẳng với anh chưa được mấy năm nữa ra biển buôn bán mới là xu hướng chính! Không ngờ thái độ hiện tại của người này lại thay đổi một trăm tám mươi độ như thế.
Cũng phải, dù sao lúc đó anh còn chưa biết Ngô Vận có khả năng kiếm tiền như vậy.
Hóa ra không phải là không động lòng, chẳng qua là chưa thấy lợi thôi, nhìn tình hình này chuyện cô muốn làm kinh doanh nhỏ có thể đề cập rồi.
Tưởng Triệt nhìn Ngụy Huyên nửa ngày chẳng nói lời nào thì bắt đầu nóng nảy: “Anh đã nói với em rồi, em cũng nên nói chút gì đi chứ.
”“Nói gì mà nói, quá nửa đêm rồi mau ngủ đi.
” Ngụy Huyên không phản ứng lại, điều gấp gáp bây giờ không phải mua bán mà phải để anh bối rối hai ngày, nếu bây giờ nói thẳng ra chẳng phải sẽ thể hiện cô đã sớm trù tính hay sao? Cuối cùng cũng có thời cơ.
Ngày mai sẽ là một thời cơ tốt.
Vừa hay anh Ngô cũng tới đây, càng nhiều cơ hội.
Nghĩ tới đoạn này, cô dặn dò Tưởng Triệt: “Ngày mai anh dậy sớm một chút, lại tới chỗ anh Ngô mua chút móng heo, đuôi heo các loại, nếu có thể mua một cái đầu heo thì càng tốt.
”“Vậy sao hôm qua em không nói sớm, thức ăn hôm qua còn chưa đủ à, sao phải thêm thức ăn nữa?” Tưởng Triệt vừa nghe cô bắt anh dậy sớm thì vô cùng không vui.
“Bảo anh đi thì đi đi, mua về em làm đồ ăn ngon cho anh, nói không chừng còn có chuyện vui ngoài ý muốn cũng nên.
”Vốn dĩ trải qua chuyện hôm nay, Tưởng Triệt chắc chắn không muốn quay lại chỗ Ngô Vận trong thời gian gần, nhưng vừa nghe có điều bất ngờ thì cũng không phải không thể đi một lần.
Rạng sáng