Thấy thời gian đã tới, Ngụy Huyên nổi lửa xào chín lòng trắng trước rồi múc ra mới bỏ cơm vào rang, rang đến lúc các hạt cơm tơi ra là xong, muối và nước tương phải bỏ vào trước thì rang mới đều được.
Cầm muỗng lên thử một chút, mặn nhạt vừa vặn, cô rắc hành lá đã cắt nhỏ từ trước lên, lại trộn hai lần là có thể ăn được rồi.
Vừa hay Tưởng Triệt cũng về tới nhà.
“Mau rửa tay ăn cơm, cơm nước xong còn bận bịu nữa.
”Cơm nước xong hai người bắt đầu làm việc.
Vẫn theo thứ tự lần trước, Tưởng Triệt xử lý móng heo còn lưỡi heo giao cho cô rửa.
Lưỡi heo tương đối dễ xử lý, rửa sạch rồi trụng qua một lần nước sôi, những vân vị giác bên trên lưỡi heo được làm sạch một cách dễ dàng.
Chỉ có khổ Tưởng Triệt, nhổ lông tới hoa cả mắt.
Ngụy Huyên cảm thấy như vậy cũng không phải cách, mỗi ngày làm một lần như vậy, có định làm những việc khác không đây.
Cuối cùng hai người nghĩ ra cách đặt trực tiếp móng heo lên bếp lò rồi dùng lửa thui, dùng bàn chải cà sạch sẽ những chỗ đã bị nướng khét ở mặt ngoài.
Quả nhiên làm như vậy nhanh hơn, bớt được không ít chuyện.
Đặt thịt kho lên, chỉnh lò đến mức lửa nhỏ nhất, sáng sớm hôm sau vừa khéo mềm nhừ, chỉ có điều vẫn phải phiền Tưởng Triệt nửa đêm bỏ trứng gà đã luộc chín bóc vỏ vào trong.
Trước khi ngủ, Tưởng Triệt và Ngụy Huyên ngồi xếp bằng trên giường, đang thương lượng nên bán thịt kho này bao nhiêu tiền thì ổn?Móng heo tiện hơn thịt, lấy hàng bên anh Ngô thì hai cái móng heo cũng chỉ năm xu, lưỡi heo sáu xe, Ngụy Huyên quyết định bán gấp đôi giá nguyên liệu còn bên Ngô Vận bán bao nhiêu tiền cô không can dự vào.
Gấp đôi cũng không nhiều, dù sao bên cô cũng phải cần phí tổn mua hồi hương và lửa than.
Trứng gà năm hào một quả, coi như chợ đen bán đắt hơn một chút thì cũng không quá lên bao nhiêu, Ngụy Huyên bán ra ngoài một xu một quả, một ngày bán mười quả cũng có thể kiếm được năm xu.
“Vậy chẳng phải một tháng chúng ta có thể kiếm được bảy tám chục sao.
Còn cao hơn tiền lương của anh và em cộng lại.
”Đúng vậy, chủ yếu tiền này kiếm không mất công.
Ngụy Huyên cũng vui vẻ nhưng không thể để Tưởng Triệt quá vênh váo đắc ý, cô vẫn phủ đầu một câu: “Anh đừng tưởng dễ như vậy, chẳng may không bán được lại phải bỏ đi.
” Để Ngô Vận gánh vác hiểm nguy cũng không tốt lắm.
“Sao em biết là phải bỏ đi?” Tưởng Triệt lơ đễnh: “Em làm ngon như vậy, cứ coi như không bán được thì chúng ta cũng có thể tự ăn.
”“Được rồi, đi ngủ