Cứ như vậy, hai người bọn họ anh một lời tôi một lời cò kè mặc cả một lúc, quyết định một tháng ít nhất hai mươi lăm bình, nhiều nhất không quá ba mươi bình.
Giá cả thì cứ gấp đôi tiền vốn, thịt vụng bốn đồng năm một bình, sa tế và nấm hương thì hai đồng năm.
Tưởng Triệt âm thầm cười trộm, như vậy một tháng gia đình bọn họ sẽ thu nhập được thêm gấp đôi.
Buổi tối hai người thương lượng với nhau, chờ buổi chiều tan ca xong về thẳng nhà luôn, không cần đi tới đi lui nữa.
Cho nên ngày hôm sau khi Tưởng Triệt đi làm còn xách theo túi lưới đựng ba bình tương đến văn phòng.
Bởi vì hai người vốn định làm tương để bán, cho nên đối với vấn đề phong kín bình, hai người đều để ý rất kỹ.
Nhưng mà mùi hương này thật sự quá nồng nặc, hơn nữa mùa đông vì muốn giữ ấm, cửa văn phòng luôn đóng lại, bên trong không gian phòng kín thế này, có một ít mùi lạ sẽ rất dễ bị người khác phát hiện.
Người ngửi được mùi đầu tiên chính là chị Vương ngồi ở bên cạnh Tưởng Triệt, thân là một người phụ nữ trung niên hằng năm luôn quanh quẩn bên bệ bếp, bà ấy có thể dễ dàng phân biệt ra được đây là mùi tương, nhưng tương gì thì bà ấy đoán không ra, chỉ cảm thấy không giống như loại tương đậu hay ăn ở nhà.
Bà ấy vốn dĩ còn không quá để ý, nhưng bụng càng lúc càng trống rỗng, mùi hương cũng dần nồng hơn.
Cuối cùng bà ấy thật sự không nhịn được nữa, vẫn cứ hỏi: “Ai mới sáng sớm đã mang tương vào trong phòng thế? Làm tôi thèm đến mức cả sáng này không tập trung làm việc được.
”Bà ấy vừa nói ra, ngay sau đó lập tức có người phụ họa: “Chứ còn gì nữa.
Chị cũng ngửi được hả? Em còn nghĩ thầm sao hôm nay cứ ngửi được mùi gì đó thoang thoảng mãi, làm em còn tưởng hôm nay nhà ăn làm món gì ngon, mùi thơm lan tỏa đến nơi này chứ!”“Đúng đúng đúng, tôi cũng ngửi được, ai mang đồ ăn ngon thế? Đừng có giấu nữa, lấy ra để mọi người cùng nếm nào.
”Tưởng Triệt rơi vào đường cùng, đành phải chủ động đứng ra thừa nhận: “Xin lỗi mấy anh chị nhiều, chắc là thịt vụn tôi mang đến đậy nắp không kín, mùi bay ra ngoài.
”“Đồng chí Tiểu Triệt, cậu đừng nói mấy lời này, mau lấy ra cho chúng ta xem lọ tương làm bọn này thèm từ sáng tới giờ trông như thế nào đi.
”“Đúng đúng đúng, cho bọn này mở mang hiểu biết chút nào.
”Tưởng Triệt ngó lơ mấy lời ồn ào nói: “Chuyện này nói ra cũng trùng hợp, hôm nay là tết mà, vợ tôi làm tương này để về biếu cha mẹ tôi, đương nhiên là không thể mở ra ăn trước được.
Thế này đi, để ngày mai tôi về nhà mang một bình đến