Xuyên Qua Thời Không Đến Yêu Anh

Chương 122


trước sau

Chương 122

Tại quầy thu ngân, sau khi Lâm Đình Phong đi, hai cô nhân viên nữ kéo anh nhân viên thu ngân lại hỏi: “Anh chàng lúc nảy đẹp trai quá! Anh ấy có thường đến đây không? Cậu đứng tính tiền nên chắc là biết mặt mà nhỉ?”

Anh thu ngân tỏ vẻ thờ ơ: “Không thường đến đâu! Nếu có thường đến đi chăng nữa các cô cũng bít cửa rồi. Người ta đến mua trà gừng và băng vệ sinh đó. Một trăm phần trăm là có bạn gái rồi, còn rất thương bạn gái nữa.”

Cô nhân viên ôm ngực, dựa người lên kệ thực phẩm: “Ôi! Người bạn trai của năm a~! Chắc chắn cô gái đó đã cứu cả hệ ngân hà nên mới gặp được người bạn trai cực phẩm trong cực phẩm như vậy!”

Anh thu ngân bĩu môi: “Xùy, có cực phẩm thì cũng không phải của cô.”

Năm phút sau, tại văn phòng tổng giám đốc.

Mộc Tâm đỡ trán, nhìn hai cái bao tải đặt ở trước mặt. Cô bất đắc dĩ cầm vội một gói kotex chạy vào nhà vệ sinh đóng sầm cửa lại. Đang đưa tay ra sau lưng tháo dây kéo của chiếc đầm ra thì có tiếng gõ cửa “Cốc cốc cốc”, giọng nói của Lâm Đình Phong vang lên: “Mộc Mộc, anh đi gấp quá nên chưa mua quần áo mới cho em, bên trong có treo mấy bộ vest của anh, em mặc đỡ trước nha?”

Mộc Tâm nhìn chiếc tủ kính đối diện, rồi đáp: “Em biết rồi.”

Sau khi thay quần áo xong, cô đẩy cửa đi ra ngoài. Thấy anh vẫn đứng ngoài cửa, cô đỏ mặt hỏi: “Anh đứng đây làm gì vậy?”

“Anh sợ em mất máu quá độ rồi ngất bên trong nên đứng đây đợi em.”, nói rồi anh đưa tay bế Mộc Tâm đi lại giường đặt cô xuống, hỏi: “Em thấy trong người sao rồi?”

Mộc Tâm kéo kéo chiếc chăn lên, đáp: “Lúc nảy em đau quá, nên lấy mấy viên thuốc giảm đau trong hộp thuốc ra uống, giờ thấy đỡ hơn rồi.”

Thấy cô biết cách tự chăm sóc bản thân mình như vậy, chắc trước đây mỗi lần bị đau cô phải luôn chịu đựng một mình, Lâm Đình Phong đau lòng vuốt ve khuôn mặt tái nhợt của cô, anh cầm bình nước gừng đường đỏ mới pha mở nắp ra đưa cho cô: “Em uống đi, anh nghe nói uống cái này sẽ đỡ đau

hơn đó.”

Mộc Tâm ngửi thấy mùi cay thoang thoảng của gừng, cô đổ mồ hôi lạnh, không phải là nó đó chứ? Thứ thức uống địa ngục! Có đau đến mấy mình cũng không uống đâu!

Nghĩ rồi cô kéo chăn lên che nửa gương mặt, nhỏ giọng nói: “Em không uống đâu! Em đã uống thuốc giảm đau rồi mà.”

Lâm Đình Phong ngồi xít lại gần, kéo chăn của cô ra, mềm giọng như cách dỗ trẻ con, nói: “Em uống một chút thôi, là anh tự tay mua về rồi pha cho em đó! Không uống thật à?”

Mộc Tâm ngước mắt nhìn anh, đắn do suy nghĩ, một bên là nước gừng khó uống, một bên là tiểu gia hỏa tự tay pha cho mình. Cuối cùng vẫn là anh thắng. Cô ngồi thẳng lưng, đưa tay cầm lấy bình giữ nhiệt, cô nhíu chặt mày, đưa lên miệng uống từng hớp một, đến khi cạn sạch mới thôi.

Lâm Đình Phong cầm lấy bình giữ nhiệt, đưa tay lên miệng cô, đút vào chiếc miệng nhỏ một viên kẹo sữa. Mộc Tâm hơi bất ngờ, mở to mắt. Hương vị ngọt ngào của sữa tươi lan dần trong khoang miệng, lấn ác đi mùi vị khó chịu vừa rồi.

Tim cô lúc này như được phơi dưới ánh nắng ấm áp thuở ban sơ. Cô biết rằng sự hạnh phúc này rất mong manh, nhưng cô không thể nào khống chế bản thân mà ngày càng chìm đấm trong đó. Không thể ngừng tham lam từng sự dịu dàng, từng cái ôm, từng hơi thở của anh. Có lẽ trong một lúc vô thức nào đó, anh đã trở thành một phần máu thịt của cô.

Anh khiến cô bắt đầu lo được lo mất, khiến cô trở nên mềm yếu. Cô biết là nên chừa cho bản thân chút đường lui, thế nhưng… bất tri bất giác, cô đã không còn đường lui nữa rồi. Chỉ muốn bên anh mỗi ngày, quay đầu có thể thấy, đưa tay có thể ôm, đau ốm có người lo, bị thương sẽ có người đau lòng, tan ca sẽ có người chờ mình bên mâm cơm nóng hổi, lâu lâu giận hờn vài chuyện nhỏ nhặt. Dù không biết tương lai sẽ ra sau, cô vẫn muốn ở bên anh trọn vẹn nhất.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện