Xuyên Qua Thời Không Đến Yêu Anh

Chương 127


trước sau

Chương 127

Lâm Trí Viễn cười đáp: “Liễu Đạt, xin lỗi ông nha, kẹt xe quá nên đến hơi muộn.”

“Haha, không sao, bữa tiệc chỉ mới bắt đầu thôi mà,”, nói rồi ba Liễu đưa ánh mắt lóe lóe nhìn về phía Lâm Đình Phong, “Con trai lớn của ông đó sao? Đúng là hổ phụ sinh hổ tử nha! Còn trẻ tuổi mà đã có được khí thế năm ấy của ông rồi.”

“Haha, làm gì có, ông nói quá chứ nó còn phải học hỏi nhiều lắm.”, Lâm Trí Viễn đưa ánh mắt quan sát về phía Liễu Thu, “Đây là Thu Thu sao? Con bé lớn nhanh quá! Càng ngày càng xinh, tôi sắp nhận không ra rồi!”

Hai ông bố đưa ánh mắt ra hiệu cho đối phương, ba Liễu liền cười nói: “Ây, coi tôi kìa, già rồi nên hồ đồ, chỗ hai người bạn già mình tâm sự mà bắt hai đứa nhỏ đứng nghe thì kỳ quá.”, ông vỗ vỗ lên mu bàn tay Liễu Thu, “Con dẫn Đình Phong đi ăn uống chút gì đi, trò chuyện tiếp đãi người ta cho đàng hoàng.”

Liễu Thu liếc nhìn Lâm Đình Phong một cái, chép chép miệng rồi nói: “Dạ.”

Lâm Đình Phong vẫn giữ thái độ lạnh lùng từ lúc bước vào cửa đến giờ, anh gật đầu với ba Liễu một cái rồi đi theo sau Liễu Thu.

Hai người đi đến một bàn tiệc rồi ngồi xuống, Liễu Thu vắt chéo chân, cầm một ly sâm banh lên uống, lơ đễnh nói: “Tự nhiên đi.”

Lâm Đình Phong không hề để đến cô, anh nâng một ly rượu đỏ lên nhâm nhi. Liễu Thu thấy bản thân bị anh xem như không khí, cô nhàn nhạt nói: “Chắc anh cũng biết hai ông bố đang gán ghép tôi với anh nhỉ?”, cô liếc mắt đánh giá anh từ trên xuống dưới rồi nói tiếp: “Nhìn anh cũng đẹp trai đó! Nhưng không phải gu của tôi!”

Lâm Đình Phong không nhìn Liễu Thu lấy một cái, anh cười khẽ: “Trùng hợp thật, cô cũng không phải gu của tôi.”

Liễu Thu lần đầu bị người ta

nói thẳng mặt là không thích mình, cô cảm thấy có chút thú vị, cười nói: “Vậy thì tốt!”

Không khí giữa hai người rơi vào sự im lặng không lối thoát, Liễu Thu bắt đầu buồn chán, cô liếc nhìn tảng băng di động đang ngồi trước mặt, nghĩ nghĩ một chút rồi nói: “Ê! Nói chuyện chút đi, bữa tiệc chắc gần hai giờ nữa mới kết thúc, anh định ngồi đó uống rượu thôi sao?”

“Ờ.”, Lâm Đình Phong thờ ơ phun ra một chữ.

Đầu Liễu Thu chạy xuống ba vạch đen: “Người tẻ nhạt như anh thì có gu gì chứ? Còn nói tôi không phải gu của anh!”

“Dù tẻ nhạt nhưng tôi có bạn gái rồi! Còn người không tẻ nhạt thì vẫn ế trơ ế trội đấy thôi!”, Lâm Đình Phong không hề nể nang mà phan ra vài câu gây sát thương.

Liễu Thu đơ mặt, hình như mình vừa bị nói mốc phải không?

Cô răm một miếng trái cây rồi đưa lên miệng cắn một cái, nhìn gương mặt lạnh tanh của anh, hỏi: “Bạn gái? Anh thích cô ấy kiểu gì vậy? Tôi thấy hình như anh bị đơ cảm xúc đó anh bạn.”

“Tiếng sét ái tình. Cẩu độc thân như cô không hiểu đâu.”, Lâm Đình Phong không ngại đâm chọt vào chỗ đau của đối phương.

Liễu Thu vểnh môi: “Tôi đã gặp được người mình thích rồi. Cũng là tiếng sét ái tình đó. Nói ra thì tôi và anh cũng giống nhau phếch.”

Lâm Đình Phong cười nhạt, nhấp một ngụm rượu: “Người mình thích? Vậy là đơn phương rồi, làm sao giống tôi được?”

Liễu Thu bị đả kích tận ba lần chỉ trong ba câu, cô muốn sùng máu lên: “Này! Anh có biết nói chuyện không vậy hả? Tôi thật lo lắng bạn gái anh bị anh chọc cho tức chết đấy!”

Anh cười nhẹ, nói: “Cảm ơn Liễu tiểu thư đã lo lắng!”

“Xía.”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện