Xuyên Qua Thời Không Đến Yêu Anh

Chương 152


trước sau

Chương 152

Nhìn miếng băng dán trên trán cô, anh đau lòng sờ nhẹ lên nó: “Đau lắm không? Sẽ không để lại sẹo chứ?”

Mộc Tâm lấy tay anh xuống, cười nói: “Bị thương ngoài da thôi! Cũng không để lại sẹo đâu.”

Cô lấy điện thoại của anh báo cho Trịnh Sâm biết biển số xe. Rồi ngoan ngoãn bị anh xâm soi từ đầu đến chân một lượt để anh an tâm.

Trịnh Sâm đi lại gõ gõ lên cửa kính, Lâm Đình Phong ấn nút hạ kính xe xuống, nhàn nhạt nói: “Cậu láy xe đi.”

Trịnh Sâm nghe vậy thì mở cửa ghế láy ngồi lên, đặt hành lý ở ghế phụ, khởi động xe. Hiện trường đã dẹp được một nửa cho xe chạy để giảm ùng tắc giao thông.

Mộc Tâm nói với Trịnh Sâm: “Cậu chạy đến cao nguyên Đông Bắc nha.”

Lâm Đình Phong ngăn lại: “Em bị thương rồi mà còn muốn đi công tác?”, nói rồi anh ra lệnh cho Trịnh Sâm, “Về thành phố đi!”

Trịnh Sâm hơi khó xử, một bên là bà chủ, một bên là ông chủ của bà chủ, cậu nên nghe ai đây. Cậu đưa ánh mắt dò hỏi nhìn Mộc Tâm.

Cô nắm lấy bàn tay của anh nghịch nghịch: “Boss đại nhân, dự án này rất quan trọng đó, em cũng mất ăn mất ngủ chuẩn bị cả tuần nay rồi, chỉ còn thiếu một bước này thôi. Cho em đi đi, nha?”

“Không. Về nhà nghỉ ngơi cho anh!”

Mộc Tâm bắt đầu giở trò làm nũng, cô vuốt vuốt ngực áo của anh, chớp chớp đôi mắt lấp lánh: “Đi mà, em nói chuyện với ông ấy xong sẽ về ngay!”

Thấy cô lại bắt đầu làm lại trò cũ, anh cứng rắn nói: “Không là không, em có làm nũng cũng vô dụng thôi!”

Ầy! Sao hôm nay tiểu gia hỏa cứng quá vậy nè? Thôi đi,

đành về nhà nghĩ cách khác vậy.

“Được rồi, không đi nữa là… hắc xì!”

“Chỉnh điều hòa cao lên một chút.”, Lâm Đình Phong lấy một chiếc chăn mỏng trong ngăn kéo choàng lên người Mộc Tâm, môi mỏng yêu cầu Trịnh Sâm.

Trịnh Sâm chưa kịp nghĩ gì đã đưa tay ấn lên nút điều khiển, cậu giật mình nhìn lấy bàn tay, Nà ní? Cái phản xạ vô điều kiện này là sao vậy? Chắc vũ trụ đang gợi ý cho mình, ông chủ của bà chủ bị gián chức trở thành ông chủ của mình chăng?

Mộc Tâm thấy phản ứng nhanh nhạy của Trịnh Sâm thì hít hít cái mũi ửng đỏ, nói: “Anh ra lệnh cho nhân viên của em cũng thuận miệng quá nhỉ?”

Lâm Đình Phong kéo cô ôm vào lòng, chợt nhớ tới áo mình vẫn còn đang ướt thì buông cô ra, vuốt vuốt tóc cô: “Làm gì có chuyện phân biệt của anh hay của em. Sớm muộn gì cũng sẽ quy về của chung thôi!”

Mộc Tâm bĩu môi: “Anh chắc chắn sẽ lấy em như vậy sao?”

Anh cúi người ở bên tai cô nói nhỏ: “Biết làm sao được, chỉ có em khiến anh muốn tắt đèn đi ‘ngủ’ thôi!”

Hai má Mộc Tâm hơi đỏ lên, cô liếc nhìn ai kia: “Đen tối!”

Anh nhướng mày, to vẻ vô tội: “Hửm? Câu nói của anh đen tối chỗ nào chứ?”

“Quy trình đi vào giấc “ngủ” rất đen.”

Trịnh Sâm nhìn hai người họ to to nhỏ nhỏ rồi liếc mắt đưa tình với nhau, anh gãi gãi mũi, hình như họ quên đi sự tồn tại của mình thì phải?


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện